“Đã xử lý xong kẻ địch ở phía nam rồi!”
Hầu Tử ngẩng đầu lên hỏi: “Tình hình bên các ngươi thế nào rồi?”
“Bên chúng ta cũng vừa xử lý xong.” Tam Oa Tử trả lời.
"Vừa rồi Lão Trần mới nói cho ta biết, có hai huynh đệ bên tiểu đoàn Thiết Hổ đã hy sinh, sao lại thế này?" Hầu Tử cau mày hỏi.
Giết quân mình là điều cấm ky, cho dù là giết nhầm cũng sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc từ bộ quân pháp.
Nghe Hầu Tử hỏi tới chuyện này, các trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ và tiểu đội tiếp viện đều nhìn Tam Oa Tử với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Tam Oa Tử gãi đầu: "Chuyện này... Tiểu đoàn trưởng, mọi người lên trước rồi nói saul"
Hầu Tử vẫy vẫy tay với người của tiểu đoàn Thiết Hổ, men theo vách đá leo lên đỉnh núi.
Người của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đi lên theo.
Khi lên tới đỉnh núi rồi mới thấy khắp nơi trên đó đều là vết máu.
Cách vách đá phía nam hơn mười mét có hai chiếc nỏ hạng nặng, bên cạnh những chiếc nỏ hạng nặng là thi thể của một số binh lính Đảng Hạng, chắc chắn họ là thủ phạm đã bắn chết quân trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ.
Tiếp tục đi về phía bắc mấy trăm mét tới một khu vực tương đối bằng phẳng, có một dãy máy bắn đá và nỏ hạng nặng. Trong đó có vài máy bắn đá đã ngã xuống đất, trông hình dáng như là bị lựu đạn làm hỏng.
Nhiều nhân viên hộ tống đang dọn dẹp chiến trường.
Theo kinh nghiệm của Hầu Tử, bây giờ anh ta đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chuyện này liên quan đến tiểu đoàn Thiết Hổ, để tránh cho hai bên có hiểu lầm không đáng có nên Hầu Tử vẫn hỏi một câu: “Không phải ta đã cho các ngươi mai phục trước sau? Sao tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn có huynh đệ hy sinh?”
“Tiểu đoàn trưởng, chúng ta không ngờ bọn họ lại đặt nỏ hạng nặng ở đây. Chúng ta đều mai phục ở phía bắc tới khi phát hiện họ đặt nỏ hạng nặng, thì đã không thể quay lại!"
Mặt Tam Oa Tử thê lương chỉ chỉ xung quanh: "Tiểu đoàn trưởng, ngài nhìn bên này xem, trơ trọi trống trơn muốn lẩn trốn còn khó chứ đừng nói là giấu ail"
Bên trái kênh Lạc Dương là một vách đá chạy dài từ bắc chí nam, phía bắc rộng phía nam hẹp. Nơi trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ bị bắn chết là điểm cực nam của vách đá cũng là nơi hẹp nhất còn khu vực bằng phẳng chỉ được mấy mét vuông.
Ở nơi nhỏ như vậy muốn trở mình còn khó khăn, kỹ thuật ngụy trang có tốt đến đâu cũng không thể che giấu được, cho nên Hầu Tử không sắp xếp người ẩn nấp ở đây.
Một là không có cách nào để ngụy trang, hai là Hầu Tử cảm thấy không cần thiết. ngôn tình ngược
Một nơi có mấy thước vuông máy băn đá còn không để được, nhiều lắm chỉ có thể lắp đặt một hoặc hai chiếc nỏ hạng nặng, cho dù kẻ địch muốn phục kích ở đây cũng khó mà tạo ra nhiều thiệt hại cho phía dưới.
Trọng tâm phòng thủ của Hầu Từ là trên đỉnh vách đá rộng hơn ở phía bắc.
Ai ngờ sau đó người Đảng Hạng đến lại lắp đặt hai chiếc nỏ hạng nặng ở đây.
Nhưng lúc đó Hầu Tử đã lẩn trốn trong hang động bên kia, bọn Tam Oa Tử cũng đã suôn sẻ lẩn trốn ở phía bắc.
Khi đó khắp chốn trên đỉnh núi toàn là người Đảng Hạng, dù Hầu Tử đã thấy tình hình có vẻ không ổn thì cũng không dám hành động hấp tấp mà chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp.
Quả nhiên, sau khi thấy tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đến đây. Chuyện Trần Phượng Chí làm trước nhất là cho trinh sát tới đây dò đường, sau đó trinh sát dò đường đã bị nỏ hạng nặng tập kích.
Ngay cả khi đó, bọn Tam Oa Tử vẫn không hành động vì họ lo lắng mình ra tay sẽ khiến Hầu Tử bị lộ.