Mãi cho đến khi phát hiện ra trinh sát phía sau phóng ra mũi tên lệnh, họ mới lao ra tấn công.
Khi đó tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đã ra ngoài kênh Lạc Dương, người Đảng Hạng trên đỉnh núi cũng rất phấn khích, tất cả đều tập trung xung quanh máy băn đá và nỏ hạng nặng, chuẩn bị phát động tấn công ngay sau khi tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân công nhân tiến vào kênh Lạc Dương.
Người Đảng Hạng đến đây để phục kích tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân, thế nào cũng không ngờ được là lại có người tới sớm hơn họ một bước để phục kích mình rồi bị bọn Oa Tam Tử đánh trở tay không kịp.
Bọn Tam Oa Tử kéo theo một vòng đạn chớp, người Đảng Hạng hoàn toàn không chuẩn bị gì khiến hầu hết đều bị mù tại chỗ.
Ngay sau đó bọn Tam Oa Tử lại làm vòng lựu đạn khác.
Hầu hết người Đảng Hạng đang phục kích trên đỉnh núi bên trái đều chưa nhìn được kẻ địch là ai, đã bị nổ chết ngay tại chỗ!
Bọn Tam Oa Tử đã xử lý xong lực lượng chủ lực của kẻ địch trên đỉnh núi, rồi sau đó mới tới đây để xử lý kẻ địch bên này.
"Tiểu đoàn trưởng, chuyện là vậy đó,' Mặt bọn Tam Oa Tử buồn bã nói: "Lúc đó chúng ta đều đang trốn, thật sự không còn cách nào khác hết!"
Người của tiểu đoàn Thiết Hổ vốn tràn đầy tức giận nhưng sau khi nghe Tam Oa Tử giải thích xong thì tất cả đều im lặng.
Họ đều hiểu trong tình huống này Tam Oa Tử làm như vậy là đúng. Nếu là họ, họ cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Tam Oa Tử.
Hầu Tử thấy vậy biết vấn đề này có thể cho qua.
Nhưng anh ta vẫn đá Tam Oa Tử một cái: "Đừng giải thích với ta, về mà giải thích với tiên sinh, giải thích với bộ quân pháp... Phải rồi, bên đối diện thế nào rồi?”
Trái phải kênh Lạc Dương đều có vách đá, họ hiện đang đứng trên vách đá bên trái thấy vách đá bên phải mãi không có động tĩnh gì.
Ngoài miệng Hầu Tử hỏi Tam Oa Tử thì tay đã lấy kính viễn vọng ra.
"Tiểu đoàn trưởng, ngài không cần nhìn, bên phải có mấy chục người Đảng Hạng đã bị Ngưu Tào xử lý lâu rồi." Tam Oa Tử nói.
Anh ta phụ trách vách núi bên trái, một trung đội trưởng đội hộ tống tên Tào Ngưu phụ trách vách đá bên phải.
Do địa hình nên trên vách đá bên phải nên chỉ bày được ít máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cộng thêm không được bao nhiêu người Đảng Hạng. Nên Ngưu Tào mang theo một trung đội trinh sát hộ tống khiến người Đảng Hạng không có cơ hội vùng vãy, thậm chí còn chưa hề dùng lựu đạn, mỗi một nhân viên hộ tống bắn hai ba mũi tên là đã tiêu diệt kẻ địch sạch sẽ.
Hầu Tử cất kính viễn vọng đi mới cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm: "Để huynh đệ thu dọn nỏ hạng nặng và máy bắn đá biết đâu sau này có thể dùng, còn ngươi đi xuống với tai"
"Dạ!"
Tam Oa Tử dạ một tiếng rồi xuống núi với Hầu Tử.
Trân Phượng Chí và Khánh Mộ Lam đã chờ lâu dưới chân núi, thấy Hầu Tử đi xuống vội hỏi.
Tam Oa Tử lại kể lại mọi chuyện thêm lần nữa.
Trần Phượng Chí nghe xong đã võ võ vai Hầu Tử: "Chuyện này không trách các ngươi được, muốn trách chỉ có thể trách người của ta quá liều lĩnh!"
Nếu trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ lên đỉnh cẩn thận một chút, tìm được chỗ khuất để nhìn thì có lẽ đã không bị bắn chết.
Nhưng họ đã không làm như vậy mà hai người đã liều lĩnh lao thẳng lên đỉnh núi, vừa lúc đụng vào nỏ hạng nặng của kẻ địch ngay trước mặt.
Khánh Mộ Lam cũng thở dài nhìn Tam Oa Tử hỏi: 'Đã xử lý hết kẻ địch chưa?"
"Đã xử lý hết kẻ địch trên đỉnh núi nhưng phía trước thì ta không biết.' Tam Oa Tử lắc đầu.
"Phía trước còn có người Đảng Hạng sao?" Khánh Mộ Lam sửng sốt.
Hầu Tử nói có hàng người lẩn trốn ở phía sau hang động là cô ấy đã thấy rất ngạc nhiên, nào ngờ Tam Oa Tử nói phía trước cũng có kẻ địch mai phục.
"Rốt cuộc Đảng Hạng mang tới bao nhiêu người vậy?" Trần Phượng Chí cũng cau mày hỏi.
“Khi người Đảng Hạng mới tới, ta đoán trên núi có khoảng mười nghìn người.”
Tam Oa Tử nói: “Bọn họ chia thành ba đội có khoảng năm nghìn người trốn trong hang động, một nghìn người đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng lên núi còn mấy người còn lại trốn trong khe núi hơn ba dặm phía trước.”