Thật ra, những người thật sự sợ và ghét Kim Phi, không. phải là người dân của Đảng Hạng, mà là giới hoàng tộc và quyền quý của Đảng Hạng.
Trước khi thương hội Kim Xuyên xuất hiện, người dân của Đảng Hạng chỉ có thể mua những thứ như muối ăn và vải từ tay của những thương gia nhỏ.
Mà các thương gia nhỏ khi muốn vận chuyển đồ từ Đại Khang đến Đảng Hạng, bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị bọn thổ phỉ cướp, mà còn phải đút lót cho quan chức hai bên của Đại Khang và Đảng Hạng, điều này vô tình làm tăng giá thành của hàng hóa.
Sau khi thương hội Kim Xuyên tiến vào Đảng Hạng, có nhân viên hộ tống phụ trách vận chuyển hàng hóa, thổ phỉ và quan chức của hai bên đều không dám chặn cướp hay trấn lột bọn họ, vì vậy hàng hóa có giá thành rẻ hơn các thương gia nhỏ rất nhiều.
Phó tướng vốn có xuất thân từ một người dân bình thường trong bộ lạc, vì vậy có thể hiểu được thái độ của người dân Đảng Hạng đối với thương hội Kim Xuyên.
Vì vậy trước đây hắn mới nói những lời tốt đẹp giúp cho. thương hội Kim Xuyên.
Nhưng mà hiện tại, hắn đã đi theo Lý Lăng Duệ, đã được coi là từ một người dân bình thường trở thành tầng lớp quyền quý.
Cái đuôi quyết định cái đầu, bây giờ đã trở thành người của tầng lớp quyền quý, phó tướng cũng bắt đầu đứng ở góc độ tầng lớp quyền quý mà suy xét vấn đề.
Vì vậy, hắn mặc dù không thông minh, nhưng qua lời giải thích của người phụ trách tình báo, cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Lý Lăng Duệ.
“Ta biết ngươi nói có lý, nhưng mà ngươi cũng có thể thấy được các huynh đệ hiện tại có nhiều khó khăn như thế nào.”
Phó tướng nhăn mặt đáp: “Bọn họ không được ăn no, không được mặc ấm, đầu ngón tay, đầu ngón chân đều bị đông cứng, chờ đến khi trận chiến kết thúc trở về bộ lạc, bọn họ còn cách nào cưỡi ngựa chăn cừu, còn cách nào để sinh tồn được nữa?”
“Đây cũng là việc không có cách nào giải quyết, luôn có thương vong trong một trận chiến, điều này không thể tránh khỏi được!” người phụ trách tình báo thở dài nói.
“Nếu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, vậy Vương. gia còn đợi cái gì nữa? Phó tướng nói: “Kim Phi đang ở kênh Hoàng Đồng, chúng ta đánh thẳng qua đó trước không phải tốt hơn sao?”
“Ngươi chưa từng đi tới kênh Hoàng Đồng, nên không biết địa hình ở đó," người phụ trách tình báo bất lực giải thích: “Hai bên bờ kênh Hoàng Đồng đều là vách đá, chỉ có một cái khe núi ở giữa để đi qua, quân Thục hiện tại đã bố trí máy bản đá ở hai bên, chúng ta căn bản không thể tấn công, cho dù có thật sự tấn công, mức độ thương vong e là sẽ vô cùng lớn!”
“Kim Phi sao lại có thể may mắn như thế, lại có thể tìm được một nơi phỏng thủ hoàn hảo như vậy!” phó tướng tức giận nói.
“Không phải Kim Phi may mắn, mà là hắn biết mục tiêu của Vương gia chính là hẳn, cho nên chỉ cần hẳn trốn thoát, thì có thể tùy ý chọn lựa chiến trường!” người phụ trách tình báo đáp: “Hi Châu và đất Tân bốn phần đều là đồi núi liên miên, ngay cả khi Kim Phi không tìm đến kênh Hoàng Đồng, thì cũng sẽ tìm đến kênh Bạch Ngân, kênh Hắc Thiết!”
“Nếu như nghe lời ta, sau khi hoán đổi con tin xong, Vương gia lập tực phái người san bằng doanh trại quân Thục, thì sẽ không có rắc rối như bây giờ!”
“Trên đời này không có chuyện nếu như!” người phụ trách tình báo nói: “Nếu biết trước có loại người như Kim Phi xuất hiện ở Đại Khang, Thái Thượng Hoàng chắc chẳn sẽ không để hắn ta sống đến giờ này!”
“Cái này không được, cái kia không được, vậy các ngươi nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”
“Không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi!”
“Còn đợi cái gì nữa?” phó tướng nghỉ hoặc hỏi.
“Đợi đến khi Tân vương huy động thêm người, sau đó chúng ta từ phía nam cùng nhau đánh từ hai mặt vô quân Thục!” người phụ trách tình báo quay đầu nhìn về phía nam.
“Người của Tân vương đều là những kẻ hèn nhát, bọn họ. có thể làm được gì chứ?” Phó tướng cau mày.
Đảng Hạng năm ở vùng hẻo lánh, có ít hoạt động vui chơi hơn Đại Khang, song có nhiều thời gian hơn người Đại Khang.