Cửu công chúa để thư của Khánh Mộ Lam, mày nhíu chặt lại trong mắt toàn là vẻ lo lắng.
Cô ấy biết được hoàn cảnh của Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ đến sẽ khó khăn như vậy.
Bình thường cửu công chúa luôn có vẻ bình tĩnh, Quan Hạ Nhi rất ít khi nhìn thấy loại biểu cảm này của cô ấy, thấy cô ấy đã xem thư xong lại hỏi lần nữa: “Vũ Dương, muội mau nói đi, rốt cuộc đương gia như thế nào rồi?”
Cửu công chúa không lên tiếng mà đưa mắt ra hiệu cho "Tiểu Ngọc, ý bảo cô ấy dẫn theo mật báo lui xuống trước.
Đợi đến khi Tiểu Ngọc và mật báo rời đi, cửu công chúa đưa thư của Hàn Phong cho Quan Hạ Nhi.
Hàn Phong cũng là gần đây thông qua lớp xoá nạn mù chữ mới biết đọc sách viết chữ, vì vậy thư của anh ta đều là viết từng nét ra, câu cú cũng giống như cách nói chuyện thường ngày, Quan Hạ Nhi đọc sẽ không có trở lại gì.
Quan Hạ Nhi mới đọc mở đầu thì sắc mặt đã thay đổi.
Khi đọc thấy tin khi Kim Phi bị hơn mười nghìn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bao vây ở kênh Hoàng Đồng, Quan Hạ Nhi xém chút nữa đứng không vững, nếu như không phải Cửu công chúa đã có chuẩn bị từ sớm đỡ lấy thì có thể cô đã ngồi bệt xuống đất rồi
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lảng...”
Cửu công chúa muốn an ủi Quan Hạ Nhi nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Quan Hạ Nhi cắt ngang rồi.
“Muội im miệng!” Quan Hạ Nhi từ trước đến này vẫn dịu dàng đẫm thẳm nhưng lúc này lại giống như một con sư tử cái đang phẫn nộ, đẩy cửu công chúa ra.
Sau đó cô run rẩy cầm bức thư, giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy: “Không phải muội nói đương gia không có nguy hiểm sao?... Vũ Dương, từ trước đến nay ta không tranh giành gì với muội, ta biết bản thân mình không hiểu gì, muội làm những chuyện khác ta cũng đều không khoa tay múa chân, nhưng chuyện liên quan đến đương gia, vì sao muội cũng giấu ta?”
“Tỳ tỷ, ta không phải cố ý giấu tỷ đâu, lúc đó tỷ đang mang thai, ta sợ tỷ sẽ kích động nên không dám nói với tỷ.”
Cửu công chúa giải thích nói: “Bây giờ tỷ tỷ đã sinh con rồi, cơ thể cũng hồi phục không phải ta lập tức nói với tỷ rồi sao?...”
Lời còn nói chưa hết, Quan Hạ Nhi cầm kim chỉ ở trên bàn lên, quay người rời đi.
Cửu công chúa muốn đuổi theo nhưng theo được mấy bước lại dừng chân.
Cô ấy biết bây giờ Quan Hạ Nhi đang tức giận, bây giờ đuổi theo rất có khả năng sẽ làm bộc phát mâu thuẫn giữa hai người.
Rất nhiều lời tổn thương người khác chính là những lúc. như vậy nói ra.
Có một số lời một khi nói ra sẽ không thu lại được nữa.
Cửu công chúa không muốn đi đến mức này với Quan Hạ Nhi, chuẩn bị đợi đến ngày mai sau khi cô bình tĩnh lại mới tìm Quan Hạ Nhi xin lỗi và giải thích.
Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Cửu công chúa cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại nên đã đứng rất lâu ở trước bản đồ, sau đó mới kêu Châu Nhi đi tìm Tiểu Ngọc.
Vừa nãy Tiểu Ngọc không rời đi, vẫn luôn ở trước sân đợi nên rất nhanh đã đi vào cùng với Châu Nhi.
Phát hiện Quan Hạ Nhi đã không còn ở đây, Tiểu Ngọc muốn hỏi nhưng nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Cửu công chúa, Tiểu Ngọc lại không dám nghe ngóng.
“Lập tức phái người thông báo Trịnh Phương, kêu anh ta lập tức tập hợp tất cả người và người ngoại trừ người cần ở lại để canh thủ Đại Tản Quan, tất cả những người khác lập tức. xuất phát đến về phía Bäc, đến kênh Hoàng Đồng tiếp viện tiên sinh!”
Khoảng thời gian gần đây, cửu công chúa vẫn không ngừng điều binh từ Đại Tản Quan.
Những bởi vì cơ bản đều là tân binh, Tân vương lại ở đất Tần điều động người chiếm trước địa hình có ích. Sau khi chuẩn bị xong việc ngăn chặn, Trịnh Phương không tuỳ tiện xuất binh về phía Bắc mà là đang đợi thời cơ.
Bây giờ Cửu công chúa không đợi được nữa rồi.
“Nói với Trịnh Phương, trãm mặc kệ anh ta dùng cách gì, chết bao nhiêu người cũng buộc phải dẫn phu quân an toàn trở về Kim Xuyên, nếu như phu quân có bất trắc gì thì trãẫm sẽ khiến có tất cả bọn họ chôn cùng với tiên sinh!” Cửu công chúa lạnh lùng nói.
“Dạ!"