Tiểu Ngọc biết lần này Cửu công chúa thật sự tức giận rồi, nhanh chóng gật đầu rời đi.
Nhưng còn chưa đi đến cửa đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng trống có tiết tấu.
Sắc mặt của Cửu công chúa và Tiểu Ngọc đồng thời thay đổi.
Bọn họ nghe ra, đây chính là tiếng trống tướng.
Từ tiếng trống lớn nhỏ và vị trí truyền đến có lẽ là xưởng dệt có người gõ trống, triệu tập người.
“Mau đến xưởng dệt xem thử, có chuyện gì?” Cửu công chúa đưa mắt với Châu Nhi.
Châu Nhi không kịp bước ra khỏi cửa mà nhún người nhảy lên trường bay vút về phía xưởng dệt.
Mấy phút sau, Châu Nhi đã trở về.
“Bệ hạ, Hạ Nhi phu nhân dẫn theo quân Nương Tử đi cứu tiên sinh!”
“Hỏng rồi!”
Cửu công chúa vừa nghe đã sợ, không kịp đội nón nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi chạy đến xưởng dệt, cửu công chúa vừa nhìn đã thấy Quan Hạ Nhi đứng trên đài cao.
Lúc này Quan Hạ Nhi đã thay áo giáp, bên cạnh là Đường Đông Đông cũng đang mặc áo giáp.
Từng đội ngũ nữ công nhân chạy đến tập hợp ở phía dưới đài.
Có người mặc trang phục làm việc của xưởng dệt, có người thì mặc thường phục.
Mặc trang phục làm việc là nữ công nhân đang làm ca đêm, mặc thường phục thì là nữ công nhân làm ca sáng đang ngủ ở nhà ở tập thể.
Nhưng bất kể mặc trang phục làm việc hay là thường phụ, trong tay các nữ công nhân đều cầm vũ khí.
Nếu không là trường đao thì là nỏ tay.
Cửu công chúa nhanh chóng từ mép sân đi đến phía dưới đài, nói với Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?”
Quan Hạ Nhi cúi đầu nhìn cửu công chúa, lạnh lùng nói: “Ta phải đi cứu đương gia!”
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ giận ta cũng rất sốt ruột nhưng hành quân đánh giặc cũng là chuyện lớn của quốc gia, không phải trò đùa, tỷ đừng kích động như vậy chứ!”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, tỷ xuống trước, chúng ta cùng tính kế lâu dài, thế nào?”
“Vũ Dương, ta chỉ là một phụ nữ nông thôn lỗ mãng không hiểu chuyện quốc gia đại sự gì, cũng không có thời gian tính kế lâu dài, ta chỉ biết, đương gia là người đàn ông của ta, là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy. hiểm, ta phải đi cứu chàng!”
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Muội muốn tính kế lâu dài thì đi kiếm người khác mà tính!”
“Tỷ tỷ, phu quân cũng là người đàn ông của ta, cũng là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy hiểm, ta cũng sốt ruột như tỷ, cũng muốn cứu chàng giống như tỷ!”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, ta biết lúc trước tỷ đã dẫn quân Nương Tử quân đánh thổ phỉ, nhưng lần này nơi phu quân bị nhốt cách chúng ta quá xa, tỷ có biết đi như thế nào không? Biết phải đi bao lâu không? Nhiều người như vậy, trên đường ăn cái gì? Tỷ đã suy nghĩ hết chưa?”
Quan Hạ Nhi ngơ người, bị hỏi đến nghẹn họng.
Biết được Kim Phi có nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của Quan Hạ Nhi chính là đi cứu người, sau đó thay đồ kêu người gõ vang trống điếm tướng, những vấn đề cửu công chúa nói vừa nãy quả thật cô không hề suy nghĩ đến.
Nhưng những vấn đề này thật sự rất quan trọng.
“Tỷ tỷ, ta cầu xin tỷ, tỷ đi xuống trước, chúng ta thương lượng một chút những vấn đề này nên giải quyết như thế nào, có được không?”
Cửu công chúa ngẩng đầu nói.
Nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, sắc mặt của Quan Hạ Nhi cuối cùng mới hoà hoãn lại chút, từ từ bước xuống cao đài.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi nhấn mạnh lập trường của bản thân lần nữa: “Vũ Dương, bất kể như thế nào ta nhất định phải đi cứu đương gia, muội không thể cản ta cũng không cản ta nổi!”