"Địch tấn công!"
"Phía chính Bắc có chim ưng!"
"Khốn kiếp, bọn chúng vẫn dám đến!"
Trên phi thuyền, các phi công thấy chim ưng, có người cuống cuồng, cũng có người tức giận.
Mỗi lần chim ưng xuất hiện, thì nhất định phải để khinh khí cầu hoặc phi thuyền tự phát nổ để nổ chết chim ưng.
Tự phát nổ không chỉ có nghĩa là tất cả nhân viên phi hành đoàn trên khinh khí cầu và phi thuyền phải nhảy dù, mà còn có nghĩa là chiếc phi thuyền hoặc khinh khí cầu này sẽ biến mất.
Bởi vì tác chiến kiểu này, nhảy dù đã thành mục huấn luyện trọng điểm của phi công và nhân viên phi hành đoàn, bọn họ không sợ nhảy dù, chỉ thấy tiếc phi thuyền và khinh khí cầu.
Đối với phi công, vì một con gia cầm mà phí phạm một chiếc phi thuyền chỉ phí đắt đỏ, thật sự quá bất lợi rồi.
Nhưng cách này trước mắt là biện pháp duy nhất có thể đối phó việc chim ưng tấn công phi thuyền, thế nên cho dù thấy tiếc cỡ nào, các phi công vẫn phải làm theo kế hoạch tác chiến đã bàn xong trước khi cất cánh, điều chỉnh đội hình bay.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên thấy một chùm pháo hoa nổ giữa không trung.
Pháo hoa được bản ra từ phi thuyền của Lão Ưng, có ý ra hiệu yêu cầu tất cả phi thuyền bay thấp xuống.
"Chim ưng cũng sắp tới rồi, lúc này bay thấp xuống làm gì?
"Tiên sinh và Ngụy đại nhân đang ở trên chiếc phi thuyền của Lão Ưng đúng không, sao bọn họ vẫn chưa nhảy dù?”
"Lão Ưng đang làm gì?”
Trên những phi thuyền khác, sau khi phi công thấy pháo. hoa, cũng không hiểu chuyện gì.
Nhưng quân nhân coi việc nghe theo mệnh lệnh là bổn phận, mặc dù Lão Ưng bị giáng chức rồi, không còn là đại đội trưởng của họ nữa, nhưng bọn họ đều biết, Kim Phi đang ở trên chiếc phi thuyền đó.
Thế nên mặc dù vẫn thấy khó hiểu, các phi công vẫn làm theo lệnh, nhanh chóng bay thấp xuống.
Chiếc phi thuyền bay gần phía Bắc nhất, tốc độ hạ xuống. chậm nhất, phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác lại kiểm tra túi thuốc nổ lần nữa rồi mở dù trên lưng ra, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy dù.
Khi chim ưng càng lúc càng gần, sắp tới gần chiếc phi thuyền này rồi, các phi công đột nhiên thấy trên thân con chim ưng bay ở phía trước tuôn ra một đống máu, giống như: bị người ta đá giữa không trung, lăn lộn trên cao hơn một thước, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Sau đó, các phi công dường như nghe được một tiếng động nhỏ.
"Chuyện gì vậy?" "Hình như là âm thanh của súng kíp."
Phi công và nhân viên phi hành đoàn bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc bọn họ còn đang sững sờ, con chim ưng thứ hai cũng bị bắn trúng, cũng giống con thứ nhất, đầu tiên là lộn lên phía trên hơn hai thước, sau đó rơi xuống.
"Tiểu đội trưởng, ngươi nhìn bên kia đi!"
Tay ngắm cầm kính viễn vọng trên tay, chỉ xuống bên dưới hét lên: "Bãi cỏ bên phía Tây Bắc kìa!"
Phi công và những nhân viên phi hành đoàn khác vội Vàng cầm kính viễn vọng lên, nhìn về phía mà tay ngắm chỉ.
Chỉ thấy bên bãi cỏ phía Tây, có một binh lính nữ mặc quần áo ngụy trang, đang nâng một cây súng dài, hướng về phía bầu trời xa xăm.
"Là A Quyên muội muội!"
Một nhân viên phi hành đoàn kích động hét lên "A Quyên là ai?" Phi công hỏi.
"Là nữ công nhân của xưởng sản xuất xà phòng núi Thiết Quán, bây giờ là cận vệ của Tả trưởng xưởng, trước kia lúc ta làm việc ở núi Thiết Quán có quen biết cô ấy!"
Nhân viên phi hành đoàn cao giọng nói.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, A Quyên lại bản thêm hai phát súng, lần lượt bắn hạ thêm hai con chim ưng.
Những con chim ưng khác rốt cuộc cũng kịp phản ứng, không còn đoái hoài gì tới việc tấn công phi thuyền nữa, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, bay đi tứ phía.
Nhưng lúc này bọn chúng có muốn bay đi cũng đã muộn.
Trên mặt đất, A Quyên bản lần lượt từng phát súng, ba con chim ưng cuối cùng cũng lần lượt rơi xuống đất.