Tiền tiên sinh rút lui rất vội, chỉ kịp đậy tấm ván lại rồi chạy ngay, nhóm nữ công nhân vào lò đất, liếc mắt đã tìm thấy mật đạo.
Tiểu đội trưởng đốt một cây đuốc rồi đưa xuống, phát hiện bên dưới không có người, quay đầu phân phó: "Tú Mai, ngươi và ta đi xuống xem thử, Tản Nhi ngươi dẫn những người khác phòng thủ chỗ này!"
"Đội trưởng nhớ cẩn thận!" Đội phó trả lời, sắp xếp hai người phòng thủ cửa.
Tiểu đội trưởng dẫn Tú Mai nhảy vào mật đạo.
Mật đạo chỉ cao một thước rộng một thước, phải gập cả người, tiểu đội trưởng cầm cây đuốc bằng tay trái, tay phải cầm súng kíp đã nạp đạn, chống hai khuỷu tay xuống đất, bò về phía trước.
Mỗi lần súng kíp bắn ra là nổ cả một vùng, nếu nổ súng ở nơi chật hẹp như ở đây, người trước mặt muốn tránh cũng không có chỗ nấp, Tú Mai ở phía sau sợ vô tình khiến tiểu đội trưởng bị thương, nên đeo súng kíp vào ngang hông, gỡ nỏ cầm tay xuống cầm trên tay.
Hai người dọc theo mật đạo lần lượt bò về phía trước.
Bò về phía trước khoảng hơn một trăm thước, tiểu đội trưởng bò phía trước đột nhiên cảm thấy khuỷu tay đang đè lên thứ gì.
Một giây kế tiếp, đất bùn trên đỉnh đầu sụp xuống, trực. tiếp chôn vùi tiểu đội trưởng!
"Đội trưởng!" Tú Mai ở phía sau hét to, muốn đến đào. tiểu đội trưởng ra, nhưng phát hiện sự sụp đổ vẫn đang tiếp tục, sợ trắng cả mặt.
Lối đi chật hẹp, căn bản không kịp quay đầu, Tú Mai chỉ có thể chống cả tay chân xuống đất bò lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ sụp đổ quả thực quá nhanh, Tú Mai căn bản không lùi kịp, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía sau cao giọng hét lên: "Tản Nhi! Cứu mạng!"
Vừa hô xong, Tú Mai cũng bị đất bùn sụp xuống chôn vùi.
Đội trưởng và Tú Mai cũng chỉ vừa mới bò tới cách đó hơn một trăm thước, lúc Tú Mai kêu tiếng đầu tiên đội phó Tản Nhi canh giữ ở cửa động đã nghe thấy ngay, cầm cây đuốc bên cạnh lên nhảy xuống cửa hang, theo mật đạo đi vào trong.
"Đinh Đinh, Lương Nhi, các ngươi giữ cửa, những người khác theo ta xuống!"
Đội trưởng đội phó đều đi xuống rồi, một nữ công nhân hơi lớn tuổi chủ động tiếp quyền chỉ huy, để lại hai nữ công nhân giữ cửa, chuẩn bị dẫn nhóm nữ công nhân còn lại đến chỉ viện.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhảy xuống miệng mật đạo đã nghe thấy tiếng của đội phó Tản Nhi: "Mật đạo sắp sụp rồi, mau lùi lại!"
Mới vừa hô xong, tiếng của đội phó liền biến mất, sau đó mật đạo cũng sụp đổ đến vị trí cửa động.
Lúc trước nghe thấy Tú Mai kêu cứu, người ở phía trên đều tưởng các cô ấy bị tấn công, bây giờ mới biết, hóa ra không phải bị tấn công, mà là mật đạo sụp đổ.
"Tản Nhi, cố gắng lên!"
Nữ công nhân lớn tuổi hét lên, dẫn đầu nhảy vào mật đạo, không có xẻng nên dùng hai tay đào đất bùn thật nhanh.
Những nữ công nhân khác cũng nhảy xuống theo.
Nhưng không gian bên dưới quá nhỏ, nhiều người căn bản không di chuyển được, chỉ có thể để lại hai người, những người khác nhảy lên trước.
Cũng may Tản Nhi vẫn chưa leo quá xa, không lâu sau Đỉnh Đinh đã đào đến gót chân cô ấy.
"Lâm tỷ tỷ, ở chỗ này!" Đinh Đinh kêu lên, cùng nữ công nhân lớn tuổi nắm lấy cổ chân Tản Nhi, dùng sức kéo được Tản Nhi ra ngoài.
Tản Nhi lúc này đã bị đè đến nỗi sắc mặt tím tái, sau khi được kéo ra ngoài, cô ấy năm trên đất thở hổn hển.