Mới vừa hồi phục lại tinh thần, Tản Nhi đã nhớ tới đội trưởng và Tú Mai, gắng gượng nói: "Mau, đi cứu đội trưởng và Tú Mail"
Thật ra thì không cần cô ấy nói, sau khi Đinh Đinh và Lâm tỷ tỷ kéo Tản Nhi ra ngoài, hai nữ công nhân khác đã ngay lập tức nhảy xuống mật đạo, bắt đầu đào đất.
Nhưng đào đất bằng tay không quá chậm, đào mãi đào mãi, lòng của hai người đã lạnh rồi.
Tản Nhi chỉ bị chôn một lúc, sau khi được đào lên đã biến thành dáng vẻ thế kia, đội trưởng và Tú Mai không biết bị chôn ở chỗ nào, tốc độ các cô ấy đào đất chậm như vậy, đợi đến khi tìm được, hai người họ có thể còn sống sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hai người cũng không dám dừng, luôn đào đất không ngừng.
Lâm tỷ tỷ giao phó Đinh Đinh trông coi Tản Nhi, bản thân thì lại nhảy xuống mật đạo lần nữa.
"Không được, đào như vậy thì chậm quái" Lâm tỷ tỷ ngẩng đầu hét lên với bên ngoài: "Thông báo cho phi thuyền, bảo bọn họ đưa vài cái xẻng và ki tới, ngoài ra nhớ kêu thêm một số người tới trợ giúp!"
Đội súng kíp của nữ công nhân phải mang theo quá nhiều trang bị, quả thực không còn chỗ mang theo dụng cụ đào đất.
Nhưng phi thuyền phải tiếp thêm nhiên liệu cho máy hơi nước, không thể thiếu xẻng và xúc.
"Vâng!" Đinh Đinh trả lời, chạy ra ngoài, vẫy lá cờ nhỏ về phía bầu trời.
Lúc này Lão Ưng lãnh đạo phi thuyền lơ lửng ngay phía trên lò đất, thấy Đinh Đinh dùng cờ hiệu truyền tin, khẽ cau mày, nhưng vẫn ra lệnh phi thuyền hạ thấp xuống.
Khi hạ cánh xuống còn cách mặt đất có mười mấy thước, phi thuyên dừng hạ xuống.
"Lão Ưng đại ca, đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi, huynh mau ném xẻng và ki trên phi thuyền xuống đi!"
Đinh Đinh ngẩng đầu hét lên. "Sao lại bị chôn trong mật đạo rồi?"
Lão Ưng buồn bực trong lòng, nhưng vẫn nhanh chóng ném xẻng và xúc xuống, sau đó tự mình leo xuống bằng sợi dây.
Vào lò đất, hỏi sơ qua tình hình, Lão Ưng nhanh chóng chạy trở về, gọi mấy nam nhân viên hộ tống xuống hỗ trợ, đồng thời bảo phi thuyền nhanh chóng đi thông báo cho Kim Phi.
Trong doanh trại, Kim Phi và Thiết Chùy vẫn đang xem xét lại lần hành động này.
"Tiên sinh, tổng thể lần hành động này coi như rất thành công, không chỉ thành công làm sát thủ mai phục thất bại, còn thuận tiện giải quyết mấy con chim ưng!"
Thiết Chùy có chút tiếc nuối: "Nhưng để lộ súng trường rồi, sau này lúc cần bắn chim ưng của bọn họ sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa."
Kim Phi nghe xong thì lắc đầu: "Không, là ta cố ý để lộ đấy."
"Vì sao?" "Bởi vì ta muốn cho tổ chức ám sát biết chúng ta có cách để đối phó chim ưng, truyền tin tới Đông Man, Đảng Hạng giúp chúng ta thì càng tốt."
Kim Phi giải thích: "Như vậy, cũng sẽ chấm dứt ý nghĩ phái chim ưng quấy rối của bọn họ, sau này phái phi thuyền đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn chút."
"Ta biết rồi, tiên sinh muốn hù dọa bọn họ!" Thiết Chùy trong nháy mắt đã hiểu ý.
Là cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy biết hiện tại súng trường vẫn chưa có cách để sản xuất hàng loạt, cũng chưa có cách nào để trang bị cho mỗi phi thuyền một cây.
Nhưng kẻ địch không biết chuyện này, nếu như tin tức của nơi này truyền đi, kẻ địch rất có thể sẽ cho rằng tất cả phi thuyền đều đã trang bị súng trường, từ đó không phái chim ưng đến tìm chết nữa.
Đối với phi thuyền thì đúng là an toàn hơn.
Sau này chờ đến lúc kẻ địch phát hiện ra, nói không chừng bọn họ đã có thể sản xuất súng trường hàng loạt rồi.
Đến lúc đó nếu lên kế hoạch cẩn thận, nói không chừng còn có thể phản công lần nữa.
Nghĩ tới đây, Thiết Chùy không khỏi giơ ngón tay cái với Kim Phi, đang chuẩn bị khen Kim Phi đôi câu, bỗng thấy một nữ công nhân cưỡi ngựa chiến, chạy như điên tới.
Nữ công nhân này thuộc đội súng kíp, các cận vệ của Kim Phi đều biết cô ấy, lại nhìn thấy cô ấy đang rất vội nên không chặn lại.
Chưa đợi ngựa chiến dừng hẳn, nữ nhân viên hộ tống đã nhảy từ trên ngựa xuống, vừa chạy tới chỗ Kim Phi, vừa hét lên: "Tiên sinh, xảy ra chuyện rồi, Tiết đội trưởng và Tú Mai bị chôn trong mật đạo rồi!"
Kim Phi và Thiết Chùy cũng biết nữ công nhân này, nghe cô ấy nói, sắc mặt của hai người thay đổi cùng một lúc.