Bây giờ thiên hạ đại loạn, nhưng Xuyên Thục lại vẫn yên bình, trở thành chốn cực lạc cuối cùng của thiên hạ.
Rất nhiều người có tiền ở vùng khác đã dẫn cả nhà đến Xuyên Thục để tránh khỏi chiến loạn.
Đến Xuyên Thục, tất nhiên là muốn tìm một chỗ để đặt chân, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là làng Tây Hà. Nhưng bây giờ làng Tây Hà lại xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt đối với những người đến định cư. Cho dù những người có tiền từ nơi khác đến, cũng không thể mua được nhà. Bọn họ chỉ có thể đi nơi khác.
Tây Xuyên là thành trì lớn nhất Xuyên Thục, cũng tập trung rất nhiều công xưởng, hơn nữa chính sách định cư cũng lỏng lẻo hơn làng Tây Hà rất nhiều, rất nhiều người có tiền từ vùng khác đều tới đây mua nhà, định cư ở Tây Xuyên.
Khi giá nhà đất ở Tây Xuyên vẫn còn rẻ, hai mẹ con Chu Linh Lung đã tích trữ được một số lượng lớn nhà ở.
Nhưng bọn họ lại không bán nhà hay đất nền đi, mà dỡ những căn nhà tranh trước đó xuống, xây thành nhà Tứ hợp viện, rồi lại qua tay bán cho người vùng khác.
Những căn Tứ hợp viện này đều xây dựng dựa theo căn Tứ hợp viện của Kim Phi, thoạt nhìn đơn giản, tràn đầy không khí, tận dụng không gian cũng rất tốt, vô cùng được người vùng khác hoan nghênh, bọn họ cũng sẵn lòng bỏ tiền túi ra để mua nó.
Hai mẹ con họ dựa vào chiêu này mà đã kiếm được một số tiền lớn khi chỉ mới bán đi một phần năm số căn nhà có trong tay.
Khi đó Khánh Hâm Nghiêu vô cùng ấn tượng trước tài năng kinh doanh của hai mẹ con họ. Sau này có một dịp gặp Chu Trần Thị, nói đến chuyện này mới biết, thì ra chuyện này đều là do Kim Phi đứng đằng sau lên kế hoạch, Khánh Hâm Nghiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu chuyện này là do người ngoài làm, thì đây là một chuyện vô cùng lớn, đủ để khoe khoang cả đời.
Nhưng đối với Kim Phi người đã tạo ra rất nhiều kì tích mà nói, lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Chỉ là thông qua chuyện này, Khánh Hâm Nghiêu cũng đã thấy được tài năng cai quản thành trì của Kim Phi.
Làm châu mục nhiều năm như vậy, Khánh Hâm Nghiêu vô cùng hiểu rõ về ảnh hưởng của dân số.
Cho dù là tuyển binh, thu thuế, hay là phát triển kinh tế, có dân số rồi thì xã hội mới có tiềm lực để phát triển.
Không có dân số, tất cả đều chỉ là nói suông.
Hiện nay vô số lưu dân tràn vào Tây Xuyên, đây là chuyện rất tốt đối với sự phát triển của Tây Xuyên, đáng tiếc số lượng người dân mà thành Tây Xuyên có thể chứa được là có hạn, nhiều người sau khi đến phát hiện không có chỗ dung thân lại rời đi.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu vô cùng đau lòng lại không có cách nào khác.
Vừa nãy Kim Phi nói muốn thảo luận về kế hoạch phát triển tương lai của Tây Xuyên, Khánh Hâm Nghiệp lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.
Khi Chu Du Đạt bước vào, đúng lúc nghe thấy Kim Phi nói chuyện với Khánh Hâm Nghiêu: “Tây Xuyên là thành trì nổi tiếng của Xuyên Thục, cho dù là vị trí địa lý hay là văn hóa kinh tế, địa vị chính trị đều vô cùng quan trọng. Sau này người dân muốn đến Tây Xuyên phát triển sẽ càng lúc càng nhiều, thành Tây Xuyên hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, cần phải mở rộng ra bên ngoài, nếu không sẽ hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Tây Xuyên.
Tây Xuyên đời trước khắp nơi đều là nhà cao tầng, nơi nơi đều là khu dân cư hai mươi ba mươi tầng.
Mà Tây Xuyên hiện giờ, nhà ở chủ yếu là nhà ngói và nhà tranh, thỉnh thoảng có vài căn nhà lầu, nhưng cũng chỉ là căn nhà gỗ hai tầng, ba tầng lại không thấy nhiều.
Một tòa cao ốc ba mươi tầng ở đời trước, có thể ở được ít nhất vài trăm người, đặt vào Tây Xuyên hiện giờ, đất đai cần chiếm dụng để vài trăm người ở ít nhất cũng phải gấp mười mấy lần đời trước.
Rất nhiều người dân gia đình có bốn năm người đều chen chúc trong một hai gian phòng, diện tích sinh sống bình quân đầu người thậm chí còn không đến năm mét vuông.
Trước mắt Kim Phi cũng không có cách nào để khởi công xây dựng những tòa nhà cao tầng với quy mô lớn. Muốn phát triển Tây Xuyên, cách tốt nhất chính là xây dựng thêm thành trì.
“Tiên sinh, ta hiểu những gì ngài nói, nhưng muốn xây dựng thêm thành trì thì cần phải xây dựng lại tường thành, đào lại sông Hộ Thành, những việc này không có việc nào là việc nhỏ, bây giờ tiên sinh khởi công xây dựng công trình thủy lợi còn đang cần nhân lực và tài lực, hay là chuyện này để từ từ rồi nói?”
Khánh Hâm Nghiêu khó xử nói.