“Ai nói xây dựng thêm thành trì thì nhất định phải xây dựng lại tường thành và sông Hộ Thành chứ?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy sông Hộ Thành và tường thành như thế nào thì có thể ngăn cản được phi thuyền và khinh khí cầu?”
Thời đại phong kiến, sự to nhỏ của thành trì đều do tường thành và sông Hộ Thành quyết định. Bởi vì một khi xảy ra chiến tranh, sông Hộ Thành và tường thành chính là hai màn chản ngăn cản kẻ địch hiệu quả nhất.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, sông Hộ Thành và tường thành chỉ là vật trưng bày, không có một chút ý nghĩa nào.
Chưa kể sau này súng pháo xuất hiện, cho dù là bây giờ, phi thuyền và khinh khí cầu phối hợp lại là đã có thể tùy ý vượt qua bất kì tường thành nào.
Khánh Hâm Nghiêu bị Kim Phi hỏi như vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.
Sông Hộ Thành và tường thành đã không còn là nhân tố làm hạn chế sự phát triển của thành trì nữa.
Ít nhất không phải là nhân tố chủ yếu.
“Tiên sinh nói có lý, là Hâm Nghiêu ngu dốt.”
Khánh Hâm Nghiêu biết tính cách của Kim Phi, bèn hỏi: “Tiên sinh chäc hẳn đã có kế hoạch rồi, mong tiên sinh nói rõ xem nên lập kế hoạch như thế nào?”
“Ta nghĩ thế này.” Kim Phi chỉ vào bản đồ nói: “Lấy tường thành hiện có làm ranh giới, xây dựng thành mới vây quanh lấy tường thành, bên trong tường thành gọi là Nội thành, thành trì mới bên ngoài tường thành gọi là Ngoại thành.
Một khi chiến tranh xảy ra, hay xuất hiện những biến cố như chim ưng, kẻ địch đánh đến thì người dân Ngoại thành có thể vào Nội thành để trốn thoát!”
“Như vậy quá tốt!” Khánh Hâm Nghiêu liên tục gật đầu.
Mặc dù anh ta biết dự tính của Kim Phi, nhưng từ xưa tới nay tường thành và sông Hộ Thành chính là tấm màn che chản của thành trì, người dân cũng đã sớm quen thuộc với nó, sống ở trong thành mới có cảm giác an toàn.
Mới vừa rồi anh ta còn lo lắng rằng cho dù xây dựng thêm thành mới ở bên ngoài tường thành, người dân cũng sẽ không bằng lòng ở, nhưng chưa kịp nói ra sự lo lẳng của mình thì Kim Phi đã đưa ra biện pháp giải quyết.
Chỉ cần đồng ý với người dân, khi xảy ra chiến tranh có thể vào Nội thành để ẩn nấp, chắc hẳn người dân đều sẽ bằng lòng chấp nhận nó.
“Tiên sinh, vậy việc xây dựng thành mới sẽ do quan phủ phụ trách sao?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
Ngân lượng cần hao phí để xây dựng một tòa thành mới là vô cùng lớn, Khánh Hâm Nghiêu cần phải hỏi rõ ràng.
Nếu như cần quan phủ hoàn thiện thì anh ta phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền.
“Thành trì không phải chỉ xây dựng trong một ngày, chúng. ta không cần xây dựng quy mô lớn, chỉ cần hướng dẫn người dân, đừng để đơn xin cấp phép xây nhà quá tải như vậy là được.
Kim Phi nói: “Nhưng những công trình xây dựng cơ bản như cống thoát nước, xây cầu sửa đường thì vẫn cần quan phủ hoàn thiện.”
Trên đường tới đây, y đã cho người đi nghe ngóng trước, quả thực bây giờ có rất nhiều người từ nơi khác muốn đến Tây Xuyên định cư, nhưng bây giờ muốn mua nhà ở Tây Xuyên là rất khó, đất đai có thể xây nhà ở trong thành gần như đã dùng hết rồi, rất nhiều người không có sự lựa chọn nào khác chỉ đành rời đi nơi khác.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu mở thêm đất có thể xây nhà, thì cho dù là ở bên ngoài thành, chäc hẳn cũng sẽ có rất nhiều người dân nghe tiếng mà tới.
Đến lúc đó, người dân sẽ tự mình xây dựng một toà thành mới mà không cần quan phủ phải ra tay.
“Ta hiểu rồi, sau khi trở về ta sẽ lập tức cho người bên dưới đi xử lí chuyện này.”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.
Tiếp đó, Kim Phi lại bàn bạc với Khánh Hâm Nghiêu thêm một vài chỉ tiết khác có liên quan đến việc quy hoạch, sau đó Khánh Hâm Nghiêu dẫn người rời đi.
Đợi sau khi Khánh Hâm Nghiêu rời đi, Chu Du Đạt mới từ một bên đi tới, hành lễ với Kim Phi, rồi hướng ra cửa gọi: “ Vi, nàng bồng Hiên Nhi vào đây đi!”