Thế là y có ý nghĩ thành lập bộ phận quản lý hàng hải.
Tiếc là đời trước y không quen với việc quản lý hàng hải, mãi đến khi bước vào lầu cháo, thật ra Kim Phi cũng chưa nghĩ xong phương án cụ thể.
Nhưng ngư dân đã tụ tập lại đây, đây là cơ hội tốt để tuyên bố, vì vậy Kim Phi đã đến gặp Trịnh Trì Viễn để bàn bạc đơn giản trước khi bố thí cháo, sau đó mới xem như chính thức giải quyết được chuyện này.
Hiện tại Cục Quản lý hàng hải chỉ có hai bộ phận là Bộ nuôi trồng và Đội đánh bắt, giải quyết những vấn đề trước mắt này trước, còn các bộ phận khác, sau này sẽ bổ sung theo tình hình.
“Quyết định thành lập một bộ phận chỉ trong thời gian ngắn như vậy có phải quá qua loa rồi không?”, Đường Tiểu Bắc nhíu mày.
Thông thường triều đình muốn lập ra một bộ phận thì phải trải qua thời gian dài tranh luận, sau khi xác nhận sự cần thiết của việc thành lập này, còn phải hoàn thành trước những công việc cụ thể mà bộ phận đó chịu trách nhiệm, hoàn thiện các chế độ quy định liên quan, sau đó mới bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Từ lúc Kim Phi có ý nghĩ này đến lúc đưa ra quyết định chỉ mất chưa đến một ngày.
Hơn nữa ngành đóng tàu, dệt lưới, kho bãi, vận tải và các ngành liên quan khác của Đại Khang rất lạc hậu khiến sản lượng đánh bắt của ngư dân không cao, miễn cưỡng nuôi sống gia đình, càng không có khả năng đưa cá biển vào đất liền.
Điều này khiến cảm giác tồn tại của ngư dân Đại Khang rất thấp, mặc dù bây giờ biết rằng đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy không cần thiết phải thành lập một bộ phận mới dành riêng cho ngư dân.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ quyết định này của Kim Phi chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
“Tiểu Bắc, đừng xem thường đại dương”.
Kim Phi nói: “Sự rộng lớn của đại dương hơn hẳn những gì chúng ta nghĩ, sản vật phong phú hơn chúng ta nghĩ đấy.
Có thể nói đại dương là kho báu vô tận nên việc phát triển đại dương là rất cần thiết, đồng thời đó cũng là con đường mà Đại Khang phải đi nếu muốn trở nên hùng mạnh”.
Đường Tiểu Bắc vẫn còn nghỉ ngờ, nhưng xét thấy kiến thức của Kim Phi hơn hẳn mình, hơn nữa sự thật cũng chứng minh sự kiên trì của Kim Phi lần nào cũng đúng, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không còn nghi ngờ nữa, không nói thêm gì nữa.
Trở lại xưởng đóng thuyền, Kim Phi dẫn Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình đến phòng sách để bàn về những vấn đề liên quan đến việc chuẩn bị của Cục Quản lý Hàng hải.
Trong kế hoạch của Kim Phi, thương hội Kim Xuyên cũng vô cùng quan trọng, Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội Kim Xuyên nên cũng tham gia vào cuộc họp lần này.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại gọi Đại Cường đến trước cửa phòng sách trước khi cuộc họp bắt đầu.
“Các ngươi sắp xếp mấy quan văn thư đến chỗ trưởng lão để giúp họ đăng ký thuyền đánh cá và những người đăng ký trông rong biển, sau đó sắp xếp hai nhân viên hộ tống cho mỗi trưởng lão để bảo vệ an toàn cho họ”.
Đường Tiểu Bắc dặn dò.
“Phu nhân, các trưởng lão không biết nhiều chữ cho lắm, sắp xếp quan thư văn cũng được, nhưng có cần bố trí nhân viên hộ tống đi bảo vệ họ không?”
Đại Cường nói: “Trong nhà họ đều rất nghèo, ai còn có thể đi cướp tài sản của họ chứ?”
Bây giờ nhân viên hộ tống không chỉ cần tăng cường an ninh tuần tra của xưởng đóng thuyền mà còn phân công vài người lên ca-nô, đi theo thủy quân để trấn áp thổ phỉ, nhân lực vốn đã có phần thiếu hụt, quả thật rất khó để phân bổ thêm nhân lực đi bảo vệ các trưởng lão.
Hơn nữa Đại Cường nghĩ Đường Tiểu Bắc làm thế là dư thừa.
Các trưởng lão kia nghe thì có vẻ lợi hại nhưng thực ra họ đều là những người dân thường khá lớn tuổi và có chút uy tín trong làng, hải tặc có đi cũng rất khó kiếm chác được gì, thực sự không cần phải bố trí nhân viên hộ tổng để bảo vệ họ.
“Ngươi đúng là một tên ngốc, bảo ngươi bảo vệ ông ấy thì ngươi đi bảo vệ thật à2”
Đường Tiểu Bắc tức đến mức muốn mắng người: “Bà đây bảo ngươi phái người đi theo dõi họ, để họ bớt làm loạn”.
“Ta hiểu rồi, hiểu rồi”.
Đại Cường lập tức hiểu ra, sau đó khó xử nói: “Nhưng nhân lực của ta không đủ...”