“Nhân lực không đủ...”
Đường Tiểu Bắc suy ngẫm một lúc rồi nói: “Thế này nhé, an ninh xung quanh sân nhà chúng ta sẽ giao cho Thiết Chùy, ngươi có thể đi tìm Phi Phi và thương lượng với cô ấy để cô ấy phụ trách một số nhiệm vụ tuần tra”.
Để bảo đảm an toàn của Kim Phi, lần này Tả Phi Phi đã phái không ít công nhân nữ.
Họ không chỉ trung thành tuyệt đối với Kim Phi, hơn nữa trước đó còn trải qua những trận chiến đẫm máu ở thành Du Quan và Hi Châu, được xưng cựu binh, để họ bảo vệ an toàn cho Kim Phi còn đáng tin cậy hơn những nhân viên hộ tống do Đại Cường chỉ huy.
Thật ra Đại Cường vẫn luôn nghĩ đến các công nhân nữ, nhưng Tả Phi Phi có thân phận đặc biệt, anh ta lo Kim Phi sẽ giữ công nhân nữ lại vì có sắp xếp khác, cho nên anh ta cũng không dám nhắc tới.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chủ động bảo anh ta đi tìm Tả Phi Phi, Đại Cường cực kỳ mừng rỡ, lập tức đồng ý, xoay người đi tìm Tả Phi Phi.
Mặc dù tính cách Đại Cường khá ngay thẳng nhưng làm việc vẫn rất có hiệu quả, trước khi cuộc họp bắt đầu, anh ta đã bàn xong với Tả Phi Phi, hơn nữa còn sắp xếp việc bàn giao cho trợ thủ của mình.
Thật ra cuộc họp này rất đơn giản, đầu tiên Kim Phi sẽ giải thích cho mọi người về tâm quan trọng của đại dương và sự cần thiết của việc thành lập Cục Quản lý hàng hải một cách có hệ thống, sau đó nhìn Tả Phi Phi.
“Sau khi ngư dân vận chuyển rong biển về, phải nhanh chóng phơi khô để tránh bị hỏng. Phi Phi, nàng có kinh nghiệm quản lý nhà máy nên chuyện này ta giao cho nàng phụ trách”.
Tả Phi Phi được Cửu công chúa ban hôn với tư cách là quan chỉ huy binh lính nữ của núi Thiết Quán.
Thế nên ở các trường hợp công khai, Tả Phi Phi gặp Kim Phi đều tự coi mình là cấp dưới.
Mặc dù lúc này mọi người trong phòng sách đều biết thân phận của cô ấy, nhưng Tả Phi Phi vẫn đứng thẳng như một vị tướng lĩnh bình thường, cúi chào Kim Phi, lớn tiếng nói: “Vâng! Ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Kim Phi là một chưởng quầy rảnh tay, lúc đầu khi núi Thiết Quán đang xây dựng nhà máy, Kim Phi chỉ giao công thức của xà phòng thơm cho cô ấy, lại bảo nhân viên hộ tống bảo vệ núi Thiết Quán rồi không quản nữa.
Có thể nói nhà máy xà phòng thơm núi Thiết Quán là do một tay Tả Phi Phi xây dựng.
Về phương diện này, cô ấy quả thật là người có kinh nghiệm nhất trong số những người ở đây.
Sau đó làng Tây Hà xây dựng xưởng muối, xưởng vôi, xưởng xi măng, đều đến núi Thiết Quán học hỏi.
Tả Phi Phi cũng hiểu tính tình Kim Phi, sau khi nhận nhiệm vụ lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiên sinh, không biết ngài định xây sân phơi ở đâu?”
“Chuyện này nàng có kinh nghiệm, nàng cứ quyết định là được”.
Kim Phi lại trở thành chưởng quầy rảnh tay: “Ngoài xưởng đóng thuyền, nàng thấy chỗ nào phù hợp để xây dựng sân phơi thì cứ nói với ta, ta và Hồng công tử cân đối cho nàng, nếu cần nhân lực thì nhanh chóng tuyển dụng, nếu bên này không tuyển được thì nói với ta, ta bảo Lương ca và Khánh Hầu tìm người ở Giang Nam cho nàng, nhanh chóng đưa sang”.
Bây giờ Giang Nam rất loạn, khắp nơi đều là dân lưu lạc, muốn tuyển vài công nhân là chuyện hết sức đơn giản.
Chưa kể đến khu vực Trung Nguyên, e là chỉ cần nói một câu thì sẽ có rất nhiều người dân sắp chết đói sẽ đi theo ngươi.
Tả Phi Phi cũng không khách sáo gật đầu nói: “Tiên sinh, tối nay hãy nói cho ta phơi khô thế nào, ta sẽ tính toán quy trình phơi khô, nếu cần dụng cụ, cũng có thể sắp xếp thợ thủ công bắt tay chuẩn bị, sáng mai ta đi tìm chỗ”.
“Được”, Kim Phi nói: “Vậy tối nay nàng đến phòng ta”.
Khụ khụ!