Nước K luôn phái người canh giữ bến tàu, khi Mã Văn Húc và người phiên dịch ra ngoài vào buổi sáng, nước K vô cùng lo lắng, sau đó họ phát hiện ra mình chưa vào thành mà chỉ thu được một ít cây bông vải, lúc này họ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Kết quả đến buổi chiều, bến tàu lại có người đi ra, hơn nữa bỗng chốc loại bỏ cả hàng trăm người, khiến bên nước K lại lo lắng.
Mã Văn Húc dẫn người vừa đến bến tàu không lâu thì nhìn thấy một người đứng ở giữa đường chính.
Vì cuộc chiến ngày hôm qua, người nước K đều tránh xa bến tàu, bây giờ đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện đứng giữa đường, nhìn thấy mấy người Mã Văn Húc đến gần cũng không có ý định nhường đường, điều này quá đáng ngờ.
Các thủy thủ đều rất căng thẳng, đều lấy vũ khí từ trên xe đẩy ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đối mặt với thủy thủ khí thế bừng bừng, người đó cũng hơi lo lắng, khoảng cách còn rất xa đã cao giọng nói: “Mã chưởng quầy, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nghe đối phương gọi tên mình, Mã Văn Húc thận trọng nhìn người này, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình mình đã từng gặp người này một lần khi tổ chức tiệc chiêu đãi quan chức nước K, lúc đó gã đứng ở bên cửa, hẳn là tùy tùng của quan chức nào đó.
Nhưng gã cụ thể là tùy tùng của quan chức nào thì Mã Văn Húc không nhớ nổi.
Tùy tùng của Thừa tướng, quan viên thất phẩm, nếu là trước đây, cho dù đối phương chỉ là một tùy tùng, Mã Văn Húc cũng không dám đắc sẽ vắt óc cố gắng hết sức để nhớ thân phận của đối phương, nhưng bây giờ thì khác, ngay cả thổ ty nước K cũng bị phi thuyền bắt cóc một lần, tùy tùng của một quan viên đương nhiên không thể hù dọa được Mã Văn Húc.
Thế là Mã Văn Húc hỏi thẳng: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Tùy tùng không trả lời ngay mà hơi cúi người xuống, chỉ vào rừng cây bên cạnh: “Mã chưởng quầy, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Ngươi có việc gì thì cứ nói ở đây đi”, quan phiên dịch nhíu mày nói.
Ở đây ngoài Mã Văn Húc, chỉ có hắn có thể nghe hiểu tiếng nước K, hắn hơi lo người đến định làm hại Mã Văn Húc.
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Nhưng Mã Văn Húc lại xua tay: “Đi thôi”. Quan phiên dịch vừa nghe thế thì lo lắng: “Lão Mã...”
“Đừng lo, ta sẽ không đi quá xa đâu”, Mã Văn Húc vỗ vai quan phiên dịch, dẫn đầu đi đến rừng cây bên cạnh.
Nhưng anh ta đi đến rìa rừng cây thì dừng lại: “Nói ở đây đi”.
Thật ra tùy tùng còn muốn đi vào bên trong, nhưng Mã Văn Húc không muốn đi, gã cũng chỉ có thể dừng lại.
“Mã chưởng quầy, ta là thị vệ của Trần đại nhân”, tùy tùng trước tiên giới thiệu bản thân.
Mã Văn Húc gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra lúc đó anh ta đúng là đi theo sau một quan viên họ Trần.
“Trần đại nhân tìm ta có việc gì sao?”
“Không phải Trần đại nhân phái ta đến, là thổ ty đại nhân bảo ta đến tìm Trần đại nhân”, tùy tùng đáp.
“Thổ ty?”, Mã Văn Húc sửng sốt: “Thổ ty bảo ngươi đến tìm ta?”
“Đúng thế”, tùy tùng thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói hôm qua Mã chưởng quầy đã đi vòng khắp tất cả các nhà máy dầu trong thành, mua hết bông, thổ ty bảo ta hỏi Mã chưởng quầy là tại sao lại mua nhiều bông như vậy”.
Nghe thế, Mã Văn Húc vô thức cho rằng thổ ty phái người theo dõi mình, nhưng sau đó lại đánh bay suy nghĩ này.
Vì anh ta biết chắc hôm qua mình đã cắt đuôi hết những người đi theo, còn việc thổ ty biết anh ta thu mua cây bông vải chắc hẳn là người đi theo anh ta buổi sáng ở bến tàu đã báo lại.
Lúc đó anh ta phát hiện có người đang theo dõi mình, nhưng cây bông vải quá nhiều, không thể giấu được nên đành phớt lờ những người đang theo dõi mình, còn mở gói đồ ra kiểm tra trước mặt đối phương.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của thổ ty, nếu đã nhìn thấy cây bông vải và chưởng quầy cửa hàng nguyên liệu dầu giao hàng, muốn kiểm tra chuyện hôm nay lại quá dễ dàng.