Nhưng nhân khẩu bây giờ của Đại Khang cũng không thể so với đời trời, sản lượng của khoai tây bây giờ đủ nuôi dưỡng rồi.
Giai đoạn sau y vẫn sẽ tiến hành chọn giống khoai tây, bồi dưỡng ra hạt giống tốt hơn, Kim Phi tin với tốc độ bồi dưỡng giống mới của Ngụy Vô Nhai, chắc chắn có thể vượt qua tốc độ tăng trưởng của nhân khẩu.
Vả lại còn có khoai lang, bí ngô, lúa nước L nữa.
Vấn đề lương thực luôn quấy nhiễu mình bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải quyết rồi!
“Tiên sinh, khoai tây này nên bảo quản thế nào?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
Đợt khoai tây này chắc chắn phải giữ lại làm giống, nhưng ông ấy không biết nên bảo quản thế nào, nhỡ bảo quản không thỏa đáng làm hỏng mất, thì ông ấy sẽ thành tội nhân của Đại Khang mất.
“Bảo quản khoai tây rất đơn giản” Kim Phi giải thích nói: “Tìm một chỗ khô mát đào một cái hầm đất, rải một tầng đất khô lên trên, rải một tầng khoai tây lên trên đất khô, sau đó lại rải một tầng đất khô lên trên khoai tây, rải từng tầng một là được, đợi khi nào cần dùng, thì đào chúng ra lại!”
“Được/' Ngụy Vô Nhai nhanh chóng ghi lại, sau đó chỉ vào giỏ tre bên cạnh hỏi: “Cái này bảo quản thế nào?”
Cho dù lúc các binh phủ đào ra rất cẩn thận, nhưng nhiều khoai tây như vậy vẫn có củ bị hư hỏng, số đặt trong giỏ tre này chính là những củ khoai tây bị vô tình làm hỏng đó.
Kim Phi ngó qua giỏ tre, lạnh nhạt nói: “Ăn đi!"
“Ăn?” Ngụy Vô Nhai hơi đau lòng: “Không có cách khác sao? Giỏ giống này, nếu trồng thêm một quý là có thể trở thành mười mấy giỏ đấy, ăn thì đáng tiếc quá.
“Không còn cách nào, hư rồi thì không dễ bảo quản, không ăn cũng sẽ thối thôi.” Kim Phi lắc đầu.
“Được rồi” Ngụy Vô Nhai dù đau lòng, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này. “Ngụy tiên sinh, chúng ta có nhiều khoai tây như vậy rồi, không cần để ý tí cái
này.” Kim Phi an ủi nó n cả ngày, tối tới nhà ta, ta sẽ cho ông nếm thử một nồi khoai tây thái sợi xào chua cay.”
Lần này không chỉ đưa mỗi loại cây lương thực như khoai tây, khoai lang từ châu Mỹ về, mà còn có rất nhiều rau, trong đó có trái ớt và cà chua mà Kim Phi luôn mong nhớ.
Mặc dù cà chua trồng vẫn chưa chín, nhưng đã lớn như quả óc chó rồi, chỗ nào mà quả kết quá dày, phải cắt tỉa lại, hái một ít quả và lá xuống, nếu không sẽ không lớn được.
Những quả cà chua xanh bị hái xuống này đúng lúc có thể dùng xào trứng.
Ớt thì không cần cắt tỉa, có điều lúc trồng ớt, dùng hạt bên trong để ươm giống là được, vỏ bên ngoài được Kim Phi giữ lại, đúng lúc dùng để xào rau.
Mặc dù Ngụy Vô Nhai trồng nhiều khoai tây như vậy, nhưng chưa nếm một củ nào, cũng rất tò mò về mùi vị của khoai tây, cho nên không từ chối: “Ta đưa số khoai tây này về kho lương thực rồi qua!”
“Được, ta về nấu cơm trước!”
Kim Phi phủi bàn đất trên người, ra hiệu cho thân âng giỏ khoai tây hỏng. kia lên, dẫn đám người Cửu công chúa Quan Hạ Nhi về làng.
Bận rộn trong đất cả ngày, ngoài Cửu công chúa, những người khác ít nhiều đều đổ mồ hôi, trên người cũng dính chút bùn, thế là xếp hàng đi tắm rửa.
Những người khác chưa từng thấy khoai tây, càng không biết làm, hôm nay. Kim Phi phải phụ trách nấu ăn rồi.
Nấu ăn không tránh khỏi việc dính khói dầu, trước mắt Kim Phi dứt khoát không đi tắm, chỉ rửa tay, rửa sạch khoai tây với Nhuận Nương.
“Đương gia à, khoai tây không phải là lương thực sao, còn có thể làm rau à?” Nhuận Nương tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, khoai tây có rất nhiều cách ăn, có thể nướng có thể hầm, còn có thể làm khoai tây chiên!” Kim Phi cười nói: “Hôm nay ta làm một bàn tiệc khoai tây cho các nàng nếm thử!”
“Được Mặt Nhuận Nương đầy kì vọng: “Lâm lắm rồi không được ăn món chàng làm.”
Đợi Quan Hạ Nhi đưa bốn đứa nhỏ đi tắm rửa xong, đã ngửi thấy một mùi hương chưa từng có từ trong sân bay ra.
“Đây là mùi vị của khoai tây à?” Tiểu Nga nuốt nước miếng, tóc cũng không lo lau, quay đầu xông về phía nhà bếp.
Ba bé khác cũng không muốn bị tụt hậu đi theo sau.