“Sư phụ, đây là món khoai tây xào à?” “Tỷ phu, đây là cái gì vậy?”
Bốn đứa nhỏ lao vào nhà bếp, tò mò nhìn các món ăn đã chuẩn bị xong trên bàn, ríu rít hỏi tới hỏi lui.
Kim Phi lau tay lên tạp đề, xua tay nói: “Đi đi đi, lau khô tóc rồi ra ăn cơm!”
Quan Hạ Nhi cũng đi theo vào, một tay cầm khăn lông, một tay lau lỗ tai của Tiểu Nga rồi ôm cô bé ra ngoài.
Thấy vậy, ba đứa nhỏ còn lại đều rụt cổ ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Lúc nhóm người Cửu công chúa, Ngụy Vô Nhai và Thiết Thế Hâm đi vào, Kim Phi và Nhuận Nương đang bưng mâm đưa đồ ăn đến nhà ăn.
Tiểu Ngọc thấy vậy, vội vàng nhận lấy chiếc mâm Kim Phi đang cầm.
“Tiên sinh, thuận đường tới, mong tiên sinh thứ lỗi!” Thiết Thế Hâm chắp tay cúi đầu.
Ngụy Vô Nhai được Kim Phi mời đến đây, Thiết Thời Hâm với Tiểu Ngọc đến đây là để ăn chùa, nếu xét theo lễ nghĩa ở Đại Khang cũ thì nó trái với quy tắc, nhất là Cửu công chúa cũng đang ở đây.
Kim Phi vốn không phải là người có quan niệm giai cấp nặng nề, cũng biết Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đến đây ăn chùa chỉ vì tò mò về khoai tây, thế nên y thờ ơ vẫy tay: “Hoan nghênh hoan nghênh!”
Với sự giúp đỡ của Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc, các món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
Thật ra Ngụy Vô Nhai rất ít khi đến nhà Kim Phi ăn cơm chùa, vào hai năm gần đây, ông ấy không chỉ phải làm việc trong phòng y tế, dạy Chu Cẩm kiến thức y học mà còn phải bận bịu ở ruộng thí nghiệm, nên rất ít khi đến nhà Kim Phi.
Nhìn nhà ăn hầu như không thay đổi gì ở trước mặt, Ngụy Vô Nhai khẽ thở dài.
Ở thời phong kiến, yến tiệc hoàng gia luôn luôn đồng nghĩa với sự xa hoa, Cửu công chúa là hoàng đế nên bữa tiệc trong nhà của Kim Phi cũng là yến tiệc, thế nhưng nhà ăn ở trước mặt này chẳng khác gì với lúc ông ấy mới đến làng Tây Hà vào hai năm trước, căn nhà vẫn hệt lúc trước, ngay cả bàn ăn cái ghế cũng được làm bằng gỗ cây dương bình thường như hai năm đầu ấy, chỉ là hiện tại, công nghệ làm thủy tinh đã tốt hơn trước, Kim Phi đã làm thêm một mặt bàn xoay bằng thủy tinh ở trên bàn.
Ngoại trừ Châu Nhi đang đứng sau lưng Cửu công chúa ra thì xung quanh chẳng có người hầu nào, chỉ có một nhà Kim Phi và khách mời, ngay cả cơm tối cũng là do Kim Phi và Nhuận Nương tự tay làm rồi bưng lên.
Không nói tới hoàng gia Đại Khang trước đây, đến cả nhiều Huyện lệnh và một số địa chủ còn phô trương hơn, bữa tối cũng sang trọng hơn bữa tối ở nhà của Kim Phi nhiều.
Ngụy Vô Nhai không khỏi thầm cảm thán trước sự tiết kiệm của Kim Phong và Cửu công chúa.
Thật ra Ngụy Vô Nhai đã nghĩ nhiều rồi, vì đây không phải là do Kim Phi cố ý tiết kiệm, mà là y vốn cũng chẳng phải một người theo đuổi sự xa hoa, và nó cũng có liên quan đến kiếp trước của y nữa.
Kiếp trước, vào thời đi học y thực sự rất nghèo, sau này khi đi làm, y đã đi theo ông chủ đến tham gia một vài sự kiện xã giao, có thể là vì thói quen lúc nghèo. khó, nên thay vì các buổi tiệc linh đình xanh vàng rực rỡ có tên là bữa tiệc của những người nổi tiếng, ai nấy cũng nói những lời xã giao khen tới khen lui, Kim Phi lại thích các món ăn quê nhà với một bát cơm lớn ở các quán ven đường hơn.
Lúc ấy, một vài bạn bè nói đùa rằng y là thằng có phúc mà không biết hưởng.
Thật ra là với Kim Phi, hưởng thụ là một khái niệm rất chủ quan, dù là những món đồ hay phục vụ sang trọng đến đâu đi nữa, đã không cảm thấy thoải mái rồi thì đó không phải là hưởng thụ, bản thân mình cảm thấy thoải mái tự tại mới gọi là hưởng thụ.
Kim Phi chưa từng nhìn thấy quá nhiều mặt của cuộc đời, đã quen với những ngày tháng giản đơn. Mà từ nhỏ Cửu công chúa đã ở trong hoàng gia, Trần Cát lại là một người cực kỳ thích phô trương lãng phí, nếu như Cửu công chúa chưa từng nhìn thấy cảnh đời thì trên thế giới này thì chẳng còn mấy ai đã từng nhìn thấy cảnh đời cả.