Tiểu Tình đứng từ xa kinh ngạc nhìn diễn biến sự việc không như trong kế hoạch của nàng, không những không giống mà là khác quá xa. Tức giận, ánh mắt lại tỏa ra sát khí, tia máu lại nổi lên.
- Lăng Sảnh Nhi, ta chính là hận không thể tay bóp chết ngươi! . Tiểu Tình nói giọng thù hằn rồi quay người bước vào đêm tối. Phải về nhà, nghĩ kế hoạch báo thù. Hừ!
- - - - - -
Ngày hôm sau, bọn họ đang trọ tại quán trọ nhà Lý Triển Phong.
- Hôm nay nàng muốn đi đâu chơi, ta đưa nàng đi. Lý Triển Phong hỏi cô, dạo này cô có vẻ trầm tư, không vui lắm, nên cho cô đi thôi.
- Thật sự? . Quả nhiên, đôi mắt cô sáng lên hỏi hắn.
- Ừ. Chỉ cần nàng còn nhớ lần trước đi như thế nào thì hôm nay như thế ấy. Mắt hắn mang ý cười trả lời cô.
- Được. Vậy đi. Ngọc Đàm, Tĩnh Ngọc, Bối Bối, Hiên Tước đi thôi, chúng ta đến kỷ viện. Cô hào hứng ôm cánh tay hắn, hô to.
Mọi người nghe ngã ngửa, phu nhân thật là làm bọn họ suýt ngất đi. Lý Triển Phong mặt đen hơn Bao công, níu tay cô lại, hỏi: - Sao lại đến nơi đó làm gì?
- Đương nhiên là đến xem phong cảnh nha, chứ ngươi tưởng ta đến đó làm gì? Đi thôi. Nói xong, lại kéo hắn lần nữa đi ra khỏi quán trọ.
vị mỹ nữ cũng rất thức thời đi theo, ngắm phong cảnh ở kỹ viện sao? Không tệ, bọn họ còn
chưa có xem. vị mỹ nam lo sợ đuổi theo, Hiên Nguyên, Hiên Đình, Hiên Dật thấy cái cảnh này ôm bụng cười không thôi. Hừ! Sắp tới các ngươi rồi ấy mà còn cười người ta.
Kỹ viện Phong Sương lâu.
vị mỹ nữ nhìn từ khe hở mắt mèo, ngắm cảnh. Còn mấy vị mỹ nam thì chỉ có thể cười khổ, chống cằm, uống trà nhìn họ.
Xem thôi thì hay ho rồi mà đằng này họ còn bàn luận về vòng eo, vóc dáng. . tùm la tùm lum, làm mấy vị mỹ nam ấy mặt đen như Bao công rồi. Aiz. . . nếu có nhiều người như Bao công vậy thì dân chúng cổ đại thoát khỏi cảnh lầm than rồi nha.
Xem cho đã, quay lại bàn vẫn còn bàn luận.
- Chậc. . các muội thấy cô gái ở phòng thứ không, eo thon thật nha. . Chậc. Cô cứ sờ sờ cằm, tấm tắc đầu lưỡi.
- Tỷ tỷ không nhìn thấy cô gái ở phòng sao? Bộ ngực mê người thế kia. Bối Bối cãi lại. Kinh, đây là hình tượng mẫu nghi thiên hạ sao? Thật là hù chết người, mang tiếng xuất cung vi hành, mà lại vào kỹ viện vi hành. Dân chúng nghe thì nghĩ gì nha.
- Haizz. . . ai ai cũng tốt, mà tại sao mấy tên nam nhân kia kìa, già rồi mà vẫn còn ham, các người không nhìn thấy sao? Eo, nhớ lại còn tởm nữa. Ngọc Đàm lên tiếng, run rẩy người.
Cả người gật gù đồng thanh.
Mấy vị mỹ nam nghe tới khúc này cả kinh, hét toáng lên, Hiên Triết quát Ngọc Đàm: - Tại sao nàng lại nhìn bọn họ làm gì? Nhìn nữ nhân thì không nói, tại sao lại nhìn họ chứ?
- Ngươi làm như mắt ta có thể tự nhắm, tự mở ấy, nó đập vào mắt ta chứ ta có nhìn nam nhân làm gì? . Ngọc Đàm không sợ đốp lại.
Hiên Triết cứng họng, đáp không lại, câm nín là tốt nhất.
- Nàng lúc nãy có nhìn bọn họ sao? . Lý Triển Phong không quan tâm mọi người đang cười vào mặt Hiên Triết mà hỏi cô.
- Có, nó cũng đập vào mắt ta thôi. Cô lại cây ngay không sợ chết đứng đáp lại, vừa nói vừa uống trà.
- Nhìn họ làm gì? Về nhà ta cho nàng nhìn là được rồi, đi vào nơi này làm cái gì chứ. Hừ! . Hắn bất mãn nói.
"phụt". . âm thanh sống động vang lên, là cô đang uống trà thì phun ra, ngay mặt của Doãn Chính luôn.
- Tẩu tử à, sao lại là đệ nha. Doãn Chính bất mãn nói.
Tĩnh Ngọc bên cạnh cười cười, rút khăn tay ra lau cho Doãn chính. Doãn Chính thì khỏi nói, lòng nở hoa chứ sao.
Cô không để cảnh đó vào mắt mà nói với hắn:
- Ta nói Phong à, ngươi nói mấy màn này không thấy trẹo lưỡi sao? Ta phát ngượng dùm ngươi đó, sao lại nói ở nơi đông người thế này.
- Nàng mấy lần trước có để ý nơi đông người mà phá ta không? . Hắn cũng đốp lại.
- Huhu. . . Quân à, Phong ăn hiếp ta. Cô nhào tới Quân yêu cầu viện trợ.
- Chị à, đại ca ăn hiếp chị cái gì nói em nghe. Ngạo Quân cười cười, biết ai là chủ mưu rồi, nhưng vẫn phải hợp tác, ai bảo mình sinh ra sau phút nha.
- Hắn lần trước ở Doãn thành, tại nơi đông người hủy đi cái trong sạch của ta. Cô ủy khuất bỉu môi nói.
- Là nàng hủy đi cái danh tiếng của ta trước. Hắn cũng nhàn nhạt trả lời.
- Hắn lấy mất nụ hôn đầu của ta.
- Là do độc của ta tái phát, với lại lúc đó là do nàng chủ động.
- Hắn hôn trộm ta trong khi ta đang lo cho vết thương của hắn.
- Nàng cũng không có đánh lại ta.
- Hắn dám ngủ chung phòng với ta.
- Nàng đã đồng ý, với lại nàng hình như rất thích ta ôm, lúc nào nàng cũng ôm lại ta mà.
. . .
người cứ bê chuyện riêng tư ra mà nói không biết ngượng. Ngạo Quân ở giữa nghe người nói, muốn cười nhưng lại không dám cười. Chúa ơi, cứu con! Mọi người nghe cười lén, cảm thấy thật buồn cười khi chủ thượng của Hiên PHong Các lại đi đôi co với phu nhân của mình.
- Quân, em thấy không? Là hắn ăn hiếp ta. . Huhu. Cô mếu máo, ủy khuất nói, nhéo vào đùi cho nước mắt đi ra, cho giống thật thêm.
- Ách. . chuyện này em không giúp được rồi. Bối Bối à, nàng không khỏe, nên nghỉ ngơi, ta đưa nàng đi. Lăng Ngạo Quân lảng sang chuyện khác, kéo Bối Bối ra ngoài.
Ấy vậy mà Bối Bối có vẻ mít đặc trong cái tình huống này, cứ cãi lại. Aiz. . Bó tay.
Lý Triển Phong liếc mọi người, ý bảo ra ngoài, bọn họ cũng nhanh chóng ghép đôi dọt lẹ, ở đây nữa chắc chết vì nín cười mất thôi.
- Huhu. . ngươi ăn hiếp ta. Sao lại bảo họ ra ngoài chứ, còn ai bênh vực ta. Cô đánh vào ngực hắn, ủy khuất nói.
Hắn kéo cô ngồi lên đùi của hắn, xoa xoa cái đùi của cô: - Được rồi, là ta sai, nhưng lần sau nàng đừng bao giờ làm vậy nữa? Có đau không?
Hắn biết sao? - Đau chứ sao không, hỏi nhảm. Cô tức giận đánh thêm vài cái.
- Được rồi, ta giúp nàng. Chút nữa nàng muốn đi đâu nữa? Hắn vẫn xoa đùi cô, vừa xoa vừa hỏi.
- Đi dạo, đi ăn kẹo hồ lô, ngươi cũng phải ăn, ngươi không ăn ta không để ý ngươi nữa. Cô nói hăm dọa.
- . . . . Ừ. Hắn đau khổ nói, hắn đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại phải cầm cái cây kẹo hô lô đó mút sao, còn ra thể thống gì nha.