Sau khi lăn lộn bò lết ở bên ngoài, cả đoàn lại quay về Hiên Phong Các. Xe ngựa vừa dừng lại trước cổng, bọn họ chuẩn bị bước vào trong thì giọng nói ngọt ngào truyền đến:
- Chủ thượng, phu nhân, người đã trở lại! . Tiểu Tình chạy ra cười cười nói nói.
- Ngươi tại sao lại ở đây? . Ngọc Đàm lên tiếng hỏi, có chút không vui.
- Ta tới đây là để giúp việc, vì không có việc gì làm nên đến đây. Tiểu Tình cười khan trả lời.
- Thật không? Thật không có gì làm? . Lúc này, cô lại lên tiếng hỏi, dùng ánh mắt như muốn nói ta đã biết ngươi đang làm trò gì đấy.
Tiểu Tình e sợ, vội nói: - Phu nhân, thật ra cha ta đã chết, ta vì không có nơi nào đi nên đến đây.
- Vậy sao? Phong à, xem an táng cho phụ thân của nàng ấy nhé, còn nữa giúp nàng ấy tìm nơi nương tựa đi, không nên hủy mất thanh xuân của mình. Cô dùng bộ mặt nghiên túc để nói.
Lý Triển Phong định mở miệng nói đồng ý thì Tiểu Tình cắt ngang nói: - Không cần đâu phu nhân, ta muốn ở lại nơi đây để hầu hạ cho người và chủ thượng thôi ạ!
- . . . . Vậy được! Cô nói rồi đi qua Tiểu Tình vào cửa. Khi đi ngang qua, cô nói nhỏ vào tai Tiểu Tình: - Nếu ở nơi đây mà dám làm trò, thì hãy cút về bên chủ của ngươi, nếu không ta không biết ngươi sẽ bị ta biến thành như thế nào đấy.
Cô lần nữa ung dung ngạo nghễ vào cửa chính để Tiểu Tình đứng tái mặt ở đó. Khi đi vào cô có thấy cái biển Hiên Phong Các. Hm. . . cô thấy cái tên này ở đâu rồi nhỉ?
Ngày hôm sau.
Cô đang ở cửa chính tiễn Ngạo Quân cùng Bối Bối về cung.
- Chị à, em sẽ đi tuần thôi rồi em quay lại. Lúc đó, chị vào cung chơi với em nhé. Ngạo Quân ôm cô vui vẻ nói.
- Ừ. Mà vào đó nghe nói có mỹ nữ mà, ta không muốn trở thành kẻ cho bọn họ nịnh nọt đâu. Cô bỉu môi nói.
- Ách. . không có, chỉ có người thôi, chị nghĩ Bối Bối sẽ cho em chứa nhiều đàn bà vậy sao? Em không muốn bị nàng biến thành thái giám đâu. Ngạo Quân tái mặt nói.
- Cũng biết điều đấy! Bôi Bối đằng sau lên tiếng cười mỉm nói.
Mọi người cười vang lên. Tiểu Tình đứng từ xa thắc mắc, bọn họ là ai mà thân mật quá vậy, hình như là đệ đệ của con ả đó. Hừ! Có thông tin rồi.
Vì Ngạo Quân và Bối Bối giấu hành tung vi hành nên không ai biết họ là ai. Ở Hiên Phong Các, Lý Triển Phong nói là đệ đệ kết nghĩa nên cũng không ai biết thân phận của họ. Chỉ có những người thân cận với hắn mới biết thân phận của họ mà thôi.
Sau khi Ngạo Quân đi, Doãn Chính cũng vì baba gọi về có chuyện nên cũng phải cáo từ, trước lúc đi còn năn nỉ cô cho Tĩnh Ngọc đi theo để bồi đắp tình cảm, cô đương nhiên vui vẻ nhận lời, thế là lại người ra đi, cũng hẹn tuần sau gặp lại luôn. Có vẻ đây là lợi thế của Tiểu Tình thì phải, cô ta bắt đầu kế hoạch, mặc cho lời cảnh cáo của cô trước kia.
Sáng nào Tiểu Tình cũng mon men tới trước phòng kêu họ dậy ăn sáng, không cho ôm thêm chút xíu nào nữa, cả tóe lửa rồi nha, cũng như hôm qua, Tiểu Tình khóc lóc chạy tới nhào vào ngực Lý Triển Phong khóc lóc bảo là có con rắn, nàng sợ. Lý Triển Phong khó xử không biết sao, còn cô thì khỏi phải nói, tức đến mức buổi tối không cho hắn nằm chung giường, hắn chỉ có thể đau khổ ngồi trên bàn uống trà lạnh cả đêm nhìn cô ngủ. Aiz. . Bởi mới nói, Tiểu Tình thật là rảnh. Mà phụ nữ khi ghen cũng thật đáng sợ nha.
Sang ngày thứ , tất cả đang ngồi ăn sáng, Tiểu Tình lại bon chen vào, giọng ngọt như mía lùi nói:
- Chủ thượng, Tiểu Tình đã nấu canh sâm mời chủ thượng bồi bổ ạ.
Da gà da vịt nổi lên hết, tất cả nhìn nhau, đầu cúi càng thấp. Lý Triển Phong càng mệt mỏi hơn, mặc dù cũng cố tình cho Tiểu TÌnh làm vậy để thử lòng cô, tâm cũng rất vui vì cô ghen nhưng mà có phải hay không Tiểu Tình quá trớn rồi.
- Không cần, đem xuống đi. Hắn lạnh giọng trả lời, từ chối dứt khoát còn hơn là ngủ trên bàn, giờ người hắn còn ê ẩm nha.
Tiểu Tình mặt trắng bệch ra, nói: - Chủ thượng chê Tiểu Tình hầu hạ không tốt sao? Vậy để Tiểu Tình đi làm món khác tốt hơn.
- Không phải, là ta không muốn, ngươi đem đi đi! Vẫn phát huy khuôn mặt lạnh, mấy hôm nay không dùng, hình như có chút luộc nghề.
- Chủ thượng. . . Tiểu Tình bật khóc thút thít.