Ngay khi Cung Vũ vừa chết, Thượng Nguyên Tông.
Trong một gian phòng nào đó, nơi đây vô cùng rộng lớn nhưng chỉ trưng bày vô số ngọn đèn, các ngọn đèn trôi nổi giữa không trung và được sắp xếp một cách ngăn nắp từ cao xuống thấp, càng cao ngọn lửa càng cháy sáng rực rỡ, từ từ xuống thấp ngọn lửa cũng càng leo lét - đó chính là mệnh hồn đăng!
Mệnh hồn đăng hầu như bất kì thế lực nào đều có, một người đệ tử muốn gia nhập tông môn nào đó đều phải lấy ra một tia thần hồn để dung nhập Mệnh hồn đăng, nó không chỉ là minh chứng thân phận cho một chủ đăng mà còn có thể giúp nhận biết xem người đó còn sống hay đã chết.
Lúc này, một ngọn đèn ở tầm trung thượng đột nhiên tắt đi, vốn dĩ trông coi Mệnh Hồn Điện lão nhân cũng không để ý, tuy tầng cấp này đệ tử có chút giá trị nhưng cũng không khiến hắn bận tâm, nhưng để ý kĩ một chút lại khiến hắn giật mình.
Chiếc đèn đó hình như là của Cung Vũ, không phải hắn là chính đạo liên minh biên giới phân đà đà chủ sao, sao lại chết?
Người nào gan lớn đến vậy? Không lẽ là Ma đạo? Gần đây bọn họ có chút tiểu động tĩnh a, xem ra chuyện này không đơn giản, phải thông báo ngay cho Tông chủ!
Nghĩ vậy vị lão nhân này vội vã chạy ra khỏi Mệnh Hồn Điện, chỉ chốc lát sau đã đến trong một đại điện khác.
Nơi này tuy không xa hoa như cung điện Vạn Linh Hoàng triều nhưng lại mang theo một cỗ tang thương khí tức, cổ lão mà không mục nát, càng ẩn ẩn nội hàm.
Lúc này trong đại điện tập trung rất đông người, xem ra là đang trong thời gian các trưởng lão hội nghị.
Vị lão nhân vừa đến cũng gây trong điện người chú ý, liên tục chào hỏi xem ra lão cũng có chút danh khí.
Không để ý mọi người, lão đến giữa đại điện khẽ khom người cúi chào một vị trung tuần nam nhân, người sau khẽ gật đầu hỏi:
" Nam lão tới đây không biết vì chuyện gì?"
Hắn ngữ điệu có chút khách khí.
" Bẩm tông chủ, Cung Vũ đã chết!" Vị Nam lão từ tốn nói ra.
" Cung Vũ?" Trung tuần nam nhân có chút nghi ngờ, tuy là tông chủ nhưng hắn chủ yếu bế quan tu luyện, gần đây mới xuất quan nên gọi các trưởng lão tới bàn bạc một chút, lại gặp Nam lão tới.
" Tông chủ, hắn chính là Nguyên Anh chấp sự được phân đến làm đà chủ của phân đà Vân Vụ Sơn.
" Một vị trưởng lão khác nhắc nhở.
Vị tông chủ này khẽ suy nghĩ, nhận ra quả thật có người này, nhưng vài hơi thở sau lại khẽ nhíu mày.
" Hắn dù sao cũng là chấp sự bổn tông, kẻ nào gan lớn đến vậy?"
Thượng Nguyên Tông là chính đạo đỉnh tiêm đại phái, dù gì cũng phải chừa chút mặt mũi chứ!
" Tông chủ, khả năng liền là Ma đạo, đặc biệt là Thiên Ma Giáo chắc chắn sẽ có liên quan, gần nhất bọn họ làm ra chút động tĩnh nhưng khi điều tra lại không phát hiện điều gì, thám tử phái ra cũng bị sát hại.
" Nam lão đứng ra nói.
" Đúng vậy tông chủ, ta còn bắt một số đệ tử ma giáo về muốn sưu hồn thẩm vấn nhưng tất cả đều tự nổ thần hồn mà chết"
Một vị trưởng lão hơi chút trẻ tuổi tiếp lời.
Vị Tông chủ nghe vậy khẽ trầm ngâm, mọi người cũng phối hợp không nói.
Qua một lúc hắn mới tiếp tục mở lời:
" Chuyện này quả thật không bình thường, Tư Đồ trưởng lão ngươi hãy đi một chuyến xem thế nào" Trung tuần nam tử nhìn về phía một vị lão giả hơi chút khôi ngô.
Tư Đồ đứng ra nhận mệnh, cáo từ mọi người rồi lập tức lên đường.
Xong chuyện mọi người lần lượt giải tán, chỉ còn lại Tông chủ vẫn ngồi nguyên nơi đó, hai mắt nhìn xa xăm không biết đang suy nghĩ gì!
! ! !
Lại nói đến hai cha con Lục Huy sau một ngày hành tẩu đã đến địa phận Bách Liên Cung.
Nhân khí nơi này không thua kém gì Vạn Linh Hoàng triều nhưng bắt gặp chủ yếu là tu luyện giả, đặc biệt là nữ tu sĩ.
Toà thành mà Lục Huy đang đứng là Nghê Thường Thành, cái tên rất nữ tính, cũng giống tên thành nơi đây dân cư có đến hơn bảy phần là nữ nhân, mỗi người một sắc tạo nên một phong cảnh hiếm có.
Nhưng đừng dại dột lại trêu hoa ghẹo nguyệt bởi vì:
" A! a, nữ hiệp tha mạng! a!" Một tiếng nam nhân thê lương thảm thiết vang lên.
Quay đầu nhìn lại thì là một hoa hoa công tử đang bị một cô nương đánh đập bầm dập hết mặt mũi.
Bạo lực!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lục Huy, nhìn thôi cũng thấy rùng mình.
Chả trách cái thời đi làm nghe nhiều ảnh có vợ tố khổ nào là sư tử Hà đông nào là hổ cái hà bắc các kiểu, bây giờ thấy mới coi là chính thức mở rộng tầm mắt.
Mọi người đi đường đều không tỏ ra bất ngờ, nhất là phái nữ, xem ra chuyện này thường thường xảy ra như cơm bữa, xem ra phải để Tiểu Thanh Trúc ở đây lâu một chút, tuy hắn không nhìn được nhưng để Tiểu Thanh Trúc được vài phần chân truyền của bọn họ thì sau này không sợ tên sở Khanh nào!
Trong lúc Lục Huy đang suy nghĩ, Tiểu Thanh Trúc lại hai mắt tỏa sáng, hết nhìn đông lại nhìn tây, trong tầm mắt bao nhiêu là cô nương xinh đẹp.
Quả thật, Nghê Thường Thành là đại thành trực tiếp trực thuộc Bách Liên Cung nên có rất nhiều đệ tử trong cung ra ngoài lịch luyện ghé lại nơi đây, bọn họ xinh đẹp nên hay bị đám nam nhân trêu ghẹo, cuối cùng định ra quy củ năm nhân vào thành hễ trêu chọc phái nữ liền bị xử phạt, dần dà nữ nhân đến đây lập nghiệp càng lúc càng nhiều.
Tiểu Thanh Trúc vừa xem vừa gật đầu rồi hai tròng mắt quay vòng vòng loé lên giảo hoạt quang mang.
" Phụ thân người ở đây chờ một chút, con ra ngoài kia một lát!" Con bé kéo tay rồi nói với Lục Huy.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, dù sao chỉ cần con bé có nguy hiểm hắn liền cảm ứng được nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngồi tại một quán trà rong gần đó đợi Tiểu Thanh Trúc quay lại, một lúc sau.
" Tuyển mẫu thân, tuyển mẫu thân, các vị tỷ tỷ xinh đẹp, ai muốn tuyển đến đây đăng ký, ta phụ thân còn rất trẻ nên chỉ tuyển tỉ tỉ không tuyển a di, đi qua đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ!"
Một tiếng hô nãi thành nãi khí mà có lực vang lên, trong đó còn ẩn hàm sự vui vẻ.
Lục Huy nghe vậy khẽ phun một ngụm nước trà vừa nhấp, lấy tu vi của hắn cho dù chuyện lớn đến đâu cũng sẽ bình chân như vại, nhưng cái chuyện họ cha này!.
Vội vã trả tiền trà, Lục Huy chén lách qua dòng người, đến trước một đám đông đa phần là phái nữ, hắn không dám chen lấn, cũng không lên khán đài mà đứng bên dưới nghiến răng nghiến lợi tức hổn hển hô to:
" Lục Thanh Trúc! Ngươi xuống đây cho ta, ai cho ngươi đi làm mấy chuyện này?" Lục Huy phen này vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng nghĩ lại còn bé từ nhỏ không mẫu thân nên có lẽ thèm tình yêu thương của mẹ, Lục Huy thấy vậy lòng cũng hơi mềm mềm.
Đồng cảm chưa được bao lâu!
" Các vị tỷ tỷ, đó chính là phụ thân ta, vừa trẻ đẹp vừa soái khí, ai muốn làm mẫu thân mau mau đăng kí, đến chậm là không có a, mỗi một người mười khối hạ phẩm linh thạch, rất rẻ rất rẻ lại có được một trượng phu!" Tiểu Thanh Trúc không để ý đến lời nói của Lục Huy mà tiếp tục hô.
Thì ra, thì ra ngươi đem ta đi bán! Nuôi ngươi ba năm ta cũng đâu dạy những thứ này, tức a! Mà ta chỉ đáng giá mười khối hạ phẩm linh thạch?
Lần này, mọi người đồng loạt quay lại nhìn Lục Huy, nhất là mấy trung tuần lão thái thái hai mắt phát quang khiến hắn không khỏi sởn gai ốc.
Tuy nguyên chủ đã mấy trăm tuổi nhưng do tu luyện cao thâm, ở cái tuổi này mà đến Phản Hư trên đại lục xưa nay chưa thấy nên cho dù không bảo dưỡng nhìn hắn cũng chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi.
Mẹ nó, lại không phải chuyện tình anh trai trẻ và lão phú bà đấy chứ? Nghĩ mà sợ!
Lục Huy vội vã quay sang giải thích:
" Các vị cô nương hiểu lầm, gia nữ có chút nghịch ngợm khiến các vị chê cười!" Lục Huy vừa cười trừ vừa quay đầu chuẩn xác nhìn về phía Tiểu Thanh Trúc đang trong trung tâm đám người.
Con bé có lẽ cảm nhận được Lục Huy ánh mắt, khẽ lè lưỡi nhảy xuống chạy về phía cha mình.
Thấy cô bé như vậy, lòng mẫu tính nổi lên, dù là già hay trẻ đều hiện ra ánh mắt hiền từ, quá đáng yêu!
Hai má phấn nộn núng nính, bím tóc hai bên lắc lư theo nhịp bước, một bộ áo váy dài màu trắng điểm xuyết một chút thanh liên tôn lên càng thêm xinh đẹp!
Lúc này, Lục Huy lại có chút ngẩn ngơ bởi vì điểm hình tượng lại soạt soạt giá tăng với tốc độ nhanh chóng, nguyên bản một ngàn chưa tới chẳng mấy chốc đã vượt trên ngàn.
Diệu a! Xem ra nữ nhân cho điểm vẫn là tốt nhất, Bách Liên Cung chính là một cái bảo địa!
[ Ting!
Thiện chí nhắc nhở kí chủ, do trưởng nữ của ngươi vẫn còn nhỏ nên thường dành được tình yêu thương của phái nữ
Hãy cố gắng lên, điểm hình tượng nằm trong tay bọn họ!]
Tiếng hệ thống đột ngột vang lên, lúc đầu hắn cũng không suy nghĩ nhiều nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
" Hệ thống, không phải ngươi nói trong thời gian bỏ phiếu sẽ không nhảy ra sao?"
[ Thưa kí chủ, vì là hệ thống tự hành bỏ phiếu nên có thể bỏ bất cứ lúc nào, giờ chỉ là thời gian ta ngủ, lúc nào thức thì bỏ phiếu!]
Tức, quá tức! Cái hệ thống không phải vô cảm sao, sao lại nói như con người thế chứ?
" Thế bây giờ ngươi bỏ phiếu xong chưa?" Cố nén trong lòng đậu đen rau muống Lục Huy hỏi.
[ Chưa đến thời gian, bỏ phiếu chưa hoàn thành!]
Cmn!
Hố hệ thống!.