Huyền Lam Đạo Nhân và Hạo Phong đều là gương mặt tái nhợt.
Đòn vừa rồi tiêu hao linh lực của bọn họ quá nhiều, lúc này chỉ cần một Hoá Thần trung kì đều có thể dễ dàng đánh bại bọn họ.
Không dám chậm trễ, Huyền Lam Đạo Nhân cùng Hạo Phong vội vàng từ trong trữ vật giới chỉ lôi ra một ngọc bài, vận công bức ra một giọt tinh huyết nhỏ lên trên đó.
Sắc mặt của hai người vốn đã tái nhợt càng thêm không chút huyết sắc.
Mà tinh huyết sau khi được nhỏ lên lại dần dần bị ngọc bài hấp thụ, cuối cùng khiến nó chuyển một màu huyết hồng.
Đột nhiên, ngọc bài từ từ bay lên, trở nên rung động dữ dội.
Ầm
Ngọc bài phá toái.
Nhưng nguyên bản chỗ để ngọc bài lại hiện ra một thông đạo.
Thông đạo không biết thông hướng đi nới nào, cũng không nhìn thấy rõ quang cảnh bên trong.
Thông đạo một màu tối tăm, thi thoảng lại có thể cảm nhận được từng gợn sóng lăn tăn trong đó.
Không gian thủy lưu!
Không gian thủy lưu chỉ xuất hiện ở những cho không gian không ổn định, Nguyên Anh kỳ chạm vào tức chết, Xuất Khiếu kì cửu tử nhất sinh, chỉ có hoá thần kì mới có khả năng chống đỡ.
Mà bây giờ không gian thông đạo xuất hiện, lại là viện trở mà hai vị tông chủ nhất đẳng tông môn mời tới, không biết là đại năng bậc nào.
" Thú vị!" Lục Huy thấy vậy khẽ nở nụ cười, xem ra phỏng đoán của hắn là đúng, mấy lão bất tử kia quả nhiên xuất hiện.
Lúc này, Huyền Lam Đạo Quán trong cấm địa.
Nơi đây là cấm địa hạng nhất của Huyền Lam Đạo Quán, nghe nói là nơi lão tổ ngủ say nhưng không một ai biết thực hư như thế nào ngoại trừ quán chủ và các vị Thái thượng trưởng lão.
Sâu dưới lòng đất cấm địa, một trận pháp to lớn được bày biện, các loại thiên tài địa bảo được vứt tràn lan, trong đó cũng không thiếu linh dược lâu năm quý hiếm.
Trận pháp hấp thu dược lực, linh khí tinh khiết từ linh dược và thiên tài địa bảo khiến bên trong nó linh lực tràn đầy, đậm đặc như sương nhưng nó sau khi được rút ra lại hội tụ vào trong một chiếc quan tài được phong cấm chặt chẽ.
Xung quanh quan tài linh khí chìm nổi như thể nó đang hô hấp.
Khung cảnh tưởng chừng luôn tuần hoàn như vậy nhưng lúc này, bùa chú phong cấm bên ngoài đột ngột nổ tung khiến quan tài rung lắc dữ dội, linh khí chìm nổi chợt như tháo đê điên cuồng lao vào trong quan, chẳng mấy chốc linh khí đậm đặc đã bị hút sạch, linh dược bị bốc hơi đến ngay cả cặn cũng không còn.
Một khí tức khủng bố dần dần dâng lên, khí tức này còn mạnh hơn cả ba hung thú gấp mấy lần.
Những đệ tử còn lại trong Huyền Lam Đạo Quán chỉ cảm thấy khủng bố giáng lâm, không biết là vị đại năng nào đánh lén hay thiên tai sắp tới khiến cả đám sợ run, co ro không dám một tiếng động.
Trong cấm địa, quan tài từ từ mở ra, một bóng người từ từ ngồi dậy, khẽ liếc mắt thấy trên quần tài xuất hiện một thông đạo không gian thì ngay lập tức chui vào.
Cùng lúc đó, Thượng Nguyên Tông cũng là tình huống tương tự.
Chiến trường bên kia, trong ánh mắt chăm chú của cả hai phe, hai thông đạo xuất hiện chưa đầy ba hơi thở.
Đột nhiên, không gian thủy lưu vô cùng yên ả đột nhiên lao nhanh rồi ta hạ ra hai bên, một bóng người nhẹ nhàng hành tẩu trong đó như dạo chơi hậu hoa viên, mà không gian thủy lưu người người kinh hãi lại chủ động né tránh.
Ai nấy thấy cảnh này đều kinh hãi, không hiểu sao trên đời còn có tồn tại khủng bố tới vậy, chỉ có sáu vị Hoá Thần đại năng chính đạo là nở nụ cười vui mừng.
Thậm chí Huyền Lam Đạo Nhân và Hạo Phong vốn bộ dạng vô cùng thảm hại lúc này cũng bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, dùng ánh mắt miệt thị nhìn về phía Thiên Ma Giáo.
Bên cao tầng Thiên Ma Giáo lúc đầu thấy vậy cũng hơi kinh hãi nhưng rất nhanh lại quay về vẻ bình tĩnh khiến Hạo Phong vô cùng khó chịu.
Không một ai để ý tới, vài vị Hộ pháp Thiên Ma Giáo đều khẽ liếc nhìn nhau, cùng nhìn về phía Lệ Quyên và Trần Thương, gặp hai người sau khẽ gật đầu mới nhẹ nhàng thở ra.
Những người còn lại gặp vậy đều khẽ mỉm cười một bộ dáng vẻ ăn dưa xem kịch vui.
Bên trong thông đạo, hai bóng người lần lượt hiện ra trước mặt thế nhân.
Hai người này không mặc trang phục tông môn mà chỉ là một thân áo gai, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn mọc đầy đồi mồi vô cùng khô bại, nhìn dáng vẻ không khác lão nông dân gần đất xa trời.
Thế nhưng không một ai dám khinh thị, phải biết đây là tồn tại có thể khiến không gian thủy lưu tránh lui a!
Đám Hóa Thần chính đạo vội vã khom người cúi chào:
" Đệ tử Huyền Lam Đạo Quán, Thượng Nguyên Tông tham kiến hai vị lão tổ!"
Tuy rất muốn quỳ liếm nhưng dù sao Hoá Thần cũng muốn mặt, trước bao nhiêu đệ tử lại đi quỳ xuống thì cái mặt này không biết vứt vào đâu, cho nên bọn họ đều khom người tôn kính.
Đám đệ tử chính đạo đều khiếp sợ, không ngờ truyền thuyết lại là thật, lão tổ còn sống!
Đón lấy, bọn họ vốn sĩ khí sa sút lại được như thêm thuốc, nhìn về phía đệ tử Thiên Ma Giáo tràn đầy ý vị khác lạ.
Người sau cũng hơi e ngại nhưng khi để ý thấy các vị cao tầng đều khí định thần nhàn, một cái tâm treo lên cuối cùng cũng buông xuống, sau đó lại bày ra khí thế hung hãn nhìn chằm chằm đệ tử chính đạo.
Không trung, hai vị lão tổ cũng không để ý đám người mà quay sang nhau chào hỏi:
" Huyền Lam huynh khí sắc vẫn ổn a!"
" Đâu có, Hạo huynh chê cười, cái mạng già này của ta cũng không biết được mấy năm.
"
" Ài, tiên lộ mờ mịt, không biết đâu mà lần!"
" Mong rằng sứ giả sớm ngày giáng lâm chúng ta còn có một tia hi vọng.
"
! !.
Hai người lần lượt trò chuyện, cũng không coi trận chiến này ra gì, vốn tưởng vị cường địch nào tới cửa, không ngờ lại chỉ là đám tiểu bối tiểu đả tiểu nháo, đến nỗi hai đại tông môn liên thủ cũng không đối kháng được mấy tiểu bối ngay cả Hoá Thần đỉnh phong cũng chưa tới.
Mà đám bất tranh khí này, kinh doanh tông môn càng ngày càng sa sút, Hoá Thần đỉnh phong một vị cũng không có, sau này bọn họ không tại không biết tông môn đi đâu về đâu!
Hai người đều khẽ thở dài, thôi, chuyện tiểu bối để tiểu bối lo, phúc hoạ đều do bọn hắn tự chịu.
Khẽ liếc mắt, cũng không thấy cường địch ẩn núp, xem ra không hề có viện trợ nhưng ba cây đại kỳ kia lại có chút ý tứ, dùng Hoá Thần trung hậu kì lại có thể triệu hoán ra Hoá Thần đỉnh phong chiến lực.
Xem ra là một thượng cổ pháp bảo.
Gặp là có duyên, xem ra bọn hắn có thể thu hộ, thứ này không bảo quản kĩ có khi lại tạo thành sát nghiệp.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, một thanh âm nam tử ôn hoà vang lên:
" Hai vị, nghe các ngươi nói tiên lộ hư vô mờ mịt nhưng ta lại có thể dẫn lối cho các ngươi đấy!"
" Đúng vậy đúng vậy, phụ thân ta nói người có thể tiễn người khác xuống địa ngục nên nếu tiễn hai vị gia gia quy tiên cũng rất có khả năng a!" Lại một giọng nữ hài non nớt nãi thanh nãi khí giòn tan vang lên.
Trong giọng nói còn cất giấu sự vui vẻ háo hức.
Lần trước phụ thân nói tiễn cái tên tranh đồ ăn xuống địa ngục không cho nàng xem, lần này nàng muốn xem phụ thân dẫn bọn họ quy tiên a!
Chính đạo chi nhân lại lần nữa giật mình, trận chiến này trái tim bọn họ treo cao không biết bao nhiêu lần.
Mà vị Huyền Lam lão tổ cùng Hạo lão tổ càng là kinh hãi, trước đó bọn họ đã dò xét một lượt nhưng không có gì bất thường, cũng không phát hiện một ai.
Điều này chỉ có khả năng đối phương tu vi cao hơn hai người bọn họ, khí tức thu liễm tột cùng khiến hai người không cách nào khám phá.
Còn một khả năng là trên người đối phương mang theo pháp bảo loại ẩn nấp nào đó.
Loại thứ nhất không có khả năng, tu vi trong Thiên Việt đại lục bị hạn chế tối cao ở Bán Bộ phi thăng cảnh nên không có tu sĩ đột phá thêm được, còn người thượng giới giá lâm lại càng sẽ không, ai lại giáng lâm còn mang theo đứa bé, tài nguyên không phí sao?
Như vậy chắc chắn là loại thứ hai!
Nghĩ như vậy hai người khôi phục lại thái độ lạnh nhạt, nếu ngươi ẩn nấp cho chúng ta một kích thì cũng thôi đi, bây giờ lại ngu xuẩn hiện thân, dù cho ngươi cùng là Bán Bộ cảnh thì hai đối một cũng khiến ngươi ngậm trái đắng.
Nhưng sao có thể là Bán Bộ?
Người tới khí huyết tràn đầy, niên linh chắc chắn chưa vượt quá tuổi, tuổi trẻ như vậy tu vi tối cao cũng chỉ Hoá Thần đỉnh phong, bắt nạt mấy tên tiểu bối bất tranh khí còn có thể, lại dám cuồng ngôn với bọn hắn, ha ha, không biết chữ chết viết như thế nào!.