Lục Huy chú ý tới biểu cảm của hai lão già, hắn cũng không để ý mà chỉ khẽ cười nhạt.
Nếu là nguyên chủ trước đây, chỉ có Hóa Thần đỉnh phong tu vi gặp hai người bọn họ chắc chắn sẽ vội vã bỏ chạy.
Thế nhưng bây giờ lại là hắn a.
Đường đường Phản Hư kì đại năng, cho dù chịu pháp tắc của Thiên Việt đại lục áp chế chỉ còn Bán Bộ cảnh nhưng nồng độ linh lực còn đó, cảm ngộ còn đó, thậm chí thần hồn Phản Hư kì còn không bị áp chế.
Như vậy chỉ cần động thủ, hai người kia chắc chắn tất bại, cho dù bọn họ có chút thủ đoạn bảo mệnh thì cũng chỉ là tốn thêm chút tay chân mà thôi.
" Thiên Ma!"
Sáu vị chính đạo đại năng khi thấy hắn hiện thân thì cùng nhau biến sắc, dù không biết hắn ở đây đã lâu hay vừa mới tới nhưng may mắn là hắn không đánh lén, nếu không cái mạng nhỏ của bọn hắn ô hô rồi.
Trái lại, Thiên Ma Giáo chúng đệ tử cuồng nhiệt hô to:
" Tham kiến Giáo chủ, tham kiến Thiếu Giáo chủ!"
Lục Huy cũng không đáp lại, chỉ khẽ vẫy tay, còn Tiểu Thanh Trúc lại bộ dáng lão đời:
" E hèm, mấy vị gia gia tốt, các ngươi tốt! Miễn lễ, miễn lễ!"
" Đa tạ Thiếu Giáo chủ!"
Nghe vậy con bé cười tươi như hoa, bộ dáng này đúng là không tệ, sau này phải kiếm lấy mấy cái thế lực cho bọn hắn cùng hô, như thế càng tốt.
Lục Huy thấy vậy cổ quái nhìn nàng, nha đầu này nhập vai cũng sâu quá a, vốn hắn còn tưởng con bé nhỏ tuổi, bị người ta kêu Thiếu Giáo chủ có khi không thích ứng kịp.
Nhưng ai ngờ!
Người không thích ứng là hắn a!
Mà chính đạo cao tầng nhìn về phía Tiểu Thanh Trúc chỉ là hơi ngờ ngợ, cũng không liên tưởng con bé đến vụ truy sát năm về trước, chỉ cho rằng nó là con gái ruột của Lục Huy.
Dù ngươi là Giáo chủ tôn quý cũng không thoát được chữ sắc không phải sao? Lập thê thất gia đình cũng là chuyện bình thường.
Bọn hắn chỉ khẽ lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, lại tập trung về phía Lục Huy, đề phòng nhất cử nhất động sợ hắn ra tay bất ngờ.
Lục Huy thấy ánh nhìn của bọn chúng chỉ dừng ở phía Tiểu Thanh Trúc chưa đầy một hơi thở thì khẽ vui mừng.
Đây cũng chính là lý do hắn bất chấp nguy hiểm hiện thân, một phần là vì dời đi sự chú ý của bọn hắn, một phần là vì hắn tự tin có thể đảm bảo an toàn cho con bé.
Lúc này, hiện trường yên tĩnh, Huyền Lam lão tổ nhàn nhạt lên tiếng:
" Tiểu bối, vì ngươi phát động cuộc chiến này khiến chúng ta phải thức tỉnh vốn là tội đáng muôn chết nhưng nhìn ngươi thiên tư không tệ, chỉ cần lập xuống huyết thệ cải tà quy chính, đời đời kiếp kiếp phụng sự chính đạo ta có thể tha cho ngươi một mạng.
"
Huyền Lam có tự tin có thể giết chết Lục Huy nhưng nhìn hắn còn trẻ lại có tu vi Hoá Thần đỉnh phong nên nổi lên tâm tư, vốn là muốn kêu hắn phụng sự cho Huyền Lam Đạo Quán nhưng lại để ý tới lão Hạo Thượng Nguyên Tông còn ở đây nên chuyển thành kêu phụng sự chính đạo.
Câu nói này ở người ngoài nghe ra vô cùng nhân nghĩa, không chỉ tha cho Lục Huy một mạng mà còn giúp hắn cải tà quy chính, dù có bỏ ra chút điểm đại giới nhưng chỉ là hứa sẽ gia nhập chính đạo thôi a, vị lão tổ kia có công khuyên giải chính là công đức vô lượng, là tấm gương sáng, càng thể hiện sự bao dung của chính đạo, dù ngươi lầm đường lạc lối nhưng chỉ cần biết quay đầu là bờ đều sẽ được thả thứ.
Nhưng chỉ cần là người có đầu óc đều nghe ra sự vô sỉ trong đó, huyết thệ lập xuống nói giảm nói tránh chính là phụng sự, còn nói trắng ra chính là làm một con chó hộ sơn.
Lục Huy nghe hắn lảm nhảm không giận mà cười, còn Tiểu Thanh Trúc nghe xong lại tức giận bất bình nói:
" Lão bất tử, ngươi già mà không khôn, đừng tưởng già nói gì cũng được, ngươi xem mấy tên kia đánh cũng không đánh lại mấy người của phụ thân, phụ thân ta cũng sẽ không chê bọn họ nhỏ yếu, chỉ cần ngươi cùng bọn họ cùng lập cái Huyết thệ gì gì đó, phụ thân ta vẫn sẽ thu nhận bọn họ dưới trướng chẳng phải là tốt sao? Còn hai lão già ngươi nữa, già đến da bọc xương, sắp chết đến nơi rồi còn nhảy ra trang bức cái gì, vừa nãy ngươi nói cái gì mà đánh thức, ngươi chắc đã nằm yên trong quan tài thì sao không nằm luôn đi, tưởng nằm quan tài không chết là giỏi giang lắm à!.
"
Một tràng liên thanh không ngừng nghỉ, nước bọt phun tung toé, mặc dù là chửi nhưng lại lanh lảnh như hoàng oanh khiến người ta lại nghe ra một phen phong cảnh khác.
Hai vị lão tổ ngây người, sáu vị Hoá Thần kỳ chính đạo trố mắt lặng người, chính đạo đệ tử lặng người.
Lục Huy giật mình, không ngờ con bé còn có ngón này nhưng cũng thầm tán thưởng.
Thiên Ma Giáo chúng Hộ Pháp Đường chủ thì nuốt nước miếng, một lúc sau Thân Đồ tỉnh lại đầu tiên, giơ ngón tay cái hét một câu:
" Thiếu Giáo chủ ngưu bức, đời này ngoài Giáo chủ ra ta phục nhất là ngài!"
" Thiếu Giáo chủ ngưu bức!"
" Thiếu Giáo chủ mãi thần!"
Tiếng hô dần dần vang vọng, vốn là một trận chiến vô cùng nghiêm túc bởi vì một tràng liên thanh của Tiểu Thanh Trúc mà trở nên vô cùng sôi động, không khí căng thẳng cũng bị hoá giải, chiến trước bây giờ y như một đại hội cỡ nhỏ, chỉ là cái đại hội này có chút lạ đời: Tiểu Thanh Trúc làm diễn thuyết gia, đại quân làm khán giả.
Tiếng hô cũng đánh thức mấy vị đại năng, Huyền Lam lão tổ mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng, đời này hắn chưa bao giờ bị ai nói qua như vậy, lại còn là một nhãi ranh chưa trải sự đời mà đối phương nói lại không khiến hắn phản bác được.
Thượng Nguyên Tông Hạo lão tổ sắc mặt cũng không tốt nhìn, chửi Huyền Lam không phải cũng là chửi hắn sao?
Huyền Lam lão tổ thẹn quá hoá giận thét lớn khiến đám đệ tử màng nhĩ đều ong ong:
" Tiểu bối muốn chết!"
Hắn vừa nói một bàn tay vô cùng to lớn được ngưng tụ từ linh lực khẽ thò ra hướng Tiểu Thanh Trúc bắt lấy.
Bàn tay này không hoa lệ, cũng không phải tuyệt kĩ Thái Cực Chưởng của Huyền Lam Đạo Quán mà chỉ là một chưởng phổ thông được ngưng tụ từ linh lực, thế nhưng uy lực của nó lại mạnh hơn Thái Cực Chưởng mà Huyền Lam Đạo Nhân thi triển gấp ba có thừa, nếu là thi triển thêm võ kĩ không biết uy năng bậc nào.
Huyền Lam Đạo Nhân nhìn mà hâm mộ đồng thời hắn càng kiên quyết nhất định phải thật tốt tu luyện, nắm giữ sức mạnh đại lục đỉnh phong như này!
Bên kia, nhìn cự chưởng tuy chậm mà nhanh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai muốn bắt đi Tiểu Thanh Trúc, đối phương đã động sát tâm!
Thiên Ma Giáo chúng đệ tử tuy khẩn trương nhưng vẫn tin vào Giáo chủ.
Lục Huy quan sát cự chưởng đáy lòng chợt lạnh nhưng hắn vẫn không vội vã động thủ mà quay đầu nhìn Tiểu Thanh Trúc ôn nhu hỏi:
" Con có sợ không?"
" Có một chút, nhưng chỉ cần người ở đây con sẽ không sợ, con biết phụ thân chắc chắn sẽ bảo vệ con!" Con bé ngọt ngào cười, nụ cười đó dường như có thể khiến bất kì thứ gì tán chảy.
Hắn khẽ vuốt ve nàng, ôn nhu nói tiếp:
" Lần này ta sẽ bảo vệ con, nhưng sau này ta không ở đây con phải học cách tự bảo vệ mình, hôm nay ta sẽ dạy cho con một bài học trực tiếp, con phải nhớ cho kĩ: bạo lực mĩ học!"
Vừa dứt lời, trên thân Lục Huy tràn ra khí thế khủng bố, tuy chỉ ở mức độ Bán Bộ cảnh nhưng lại mạnh hơn hai vị lão tổ gấp mấy lần, trong khí tràng còn xen lẫn sát khí như có như không khiến người người vô cùng kinh hãi nhưng Thiên Ma Giáo chúng đệ tử dường như không cảm nhận được sự khủng bố đó, bọn họ đều vô cùng hưng phấn bởi vì: Giáo chủ đích thân xuất thủ!
Chuyện trăm năm khó gặp a!
Khí thế vừa thả ra, vốn cự chưởng đang dần tới gần ngay lập tức như tuyết gặp hoả, cấp tốc tan rã.
Huyền Lam lão tổ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một lực hút vô cùng lớn mạnh kéo tới, hắn đau khổ dãy giụa muốn thoát ra nhưng không cách nào làm được bởi vì cùng lúc đó một sự áp chế trên tinh thần ập tới khiến hắn ngốc trệ trong giây lát: thần hồn công kích!
Chưa đầy một hơi thở sau, bản địa chỉ còn Thượng Nguyên Tông Hạo lão tổ mộng bức đứng đó, Huyền Lam lão tổ đã không thấy tăm hơi.
Đám người nhìn quanh dò xét, lúc này mới phát hiện hắn đang như một con gà con bị Lục Huy xách cổ.
Huyền Lam lão tổ thân thể vô lực, ngay cả thể nội một tia linh lực cũng bị Lục Huy phong cấm.
Hắn trong lòng kinh hãi, vốn tưởng đối phương chỉ là nho nhỏ Hoá Thần kì, ai ngờ lại là đại lão!
Những mà niên Linh đối phương trẻ như vậy lại có tu vi bậc này thì thiên tư kinh khủng bậc nào a!
Không lẽ là đệ tử Thánh Địa? Nghe nói bên đó cũng có một vị Thánh Tử thiên phú cực giai, nhưng nếu là Thánh Địa tại sao lại ra tay với bọn hắn? Không lẽ!
Nhưng cái ý nghĩ này vừa ra lại bị hắn bác bỏ, điều đó càng không có khả năng!
Đang định suy nghĩ tiếp nhưng thực tại tàn khốc đã kéo hắn lại!.