Trận chiến sinh tử, sao có thể che mắt chứ?
Tất cả người áo đen hoặc là tiếp tục tiến công, hoặc là quay đầu nghi hoặc nhìn Thượng thư bộ Lễ.
Giây tiếp theo, điện Hoăng Đức chớp lên vô số ánh sáng trắng, hầu như tất cả người áo đen đều bị chói mù mắt!
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Đại Thái giám sẽ không bỏ qua, nhanh chóng hô lên: “Bát Ca, Hôi Ma Tước, Hắc Chuẩn, giết!”
Ba cao thủ hoàng cung lập tức đổi trường đao thành dao. găm tiến vào đám người áo đen bắt đầu phản công.
Dao găm trong tay bay tứ phía, lướt qua cổ của từng người áo đen.
Tân Trấn, Thấm Nhi cũng xông vào cửa đại điện, tấn công vào bên trong.
Cao thủ hoàng cung ai cũng giỏi võ nghệ hơn Thấm Nhị, trước đó người áo đen dựa vào ưu thế số lượng để ép Hoàng đế đến bước đường này.
Bây giờ người áo đen đều bị chói mù mắt, cục diện chiến đấu bỗng thay đổi.
Dao găm trong tay cao thủ hoàng cung và đám người Tân Trấn trở thành lưỡi liềm của tử thần, vô tình lấy mạng từng người áo đen.
Trên khoảng đất trống ngoài cửa đại điện, đội cận vệ mà Đại Lưu dẫn theo cũng không nương tay, cũng điên cuồng chém giết.
Dọn dẹp được một khoảng đất trống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu từ từ hạ xuống.
Cửu công chúa lo lắng cho Hoàng đế, sau khi ra khỏi giỏ khinh khí cầu cô ấy phi thẳng vào đại điện.
Kim Phi vội vàng dẫn theo Bắc Thiên Tâm đuổi theo.
Lúc này, người áo đen trong đại điện đã sắp bị giết sạch, Kim Phi vào đại điện, đúng lúc nghe thấy Đại Thái giám hô: “Tần đô thống, đừng giết hết, để lại vài tên còn sống.”
“Yên tâm đi, ta có tính toán rồi!”
Tân Trấn đáp một tiếng, thu lại dao găm, quăng mạnh bao dao vào sau gáy người áo đen.
Liêu Ấn lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn đi theo sau, Tân Trấn đánh ngất tên nào, anh ta trói tên đó.
Thượng thư bộ Lễ trốn sau cây cột, bị dọa cho phát run.
Thái tử càng xui xẻo hơn, ban nãy phản ứng chậm nên cũng bị chói mù mắt.
Đợi hắn hồi phục thị lực, sắc mặt cũng bị dọa cho trắng bệch.
Người áo đen kẻ thì chết, kẻ thì bị bắt...
Thấy Tân Trấn đi đến, Thái tử quay người chạy ra khỏi đại điện.
Nhưng mới chạy được mấy bước đã nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa cùng đi tới.
Mắt Thái tử đảo một vòng, lấy dao găm ở lưng ra xông về phía Cửu công chúa.
Chuyện đã đến nước này, hẳn chỉ có uy hiếp Cửu công chúa thì mới có cơ hội sống.
Lúc này, Thấm Nhi và Châu Nhi đều không ở bên Cửu công chúa, chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.
Nhưng chưa đợi Thái tử đến gần, Bắc Thiên Tâm từ sau lưng Kim Phi xông ra, giơ chân đạp vào tay Thái tử.
Leng keng! Dao găm trên tay Thái tử rơi xuống đất. “Thiên Tâm, để hẳn sống!”
Cửu công chúa thấy Bắc Thiên Tâm muốn giết hẳn nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bắc Thiên Tâm quay đầu nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, cô ấy võ mạnh hắc đao vào sau gáy Thái tử.
Hai mắt Thái tử trợn ngược rồi ngất xỉu.
Lúc này, người áo đen ở cửa đại điện cũng bị nhân viên hộ tống xử lý sạch sẽ.
Bên trong bên ngoài điện Hoäng Đức đều rơi vào tay nhân viên hộ tống, cao thủ hoàng cung và quân giáp đỏ.
“Vũ Dương, con gái ngoan của trẫm, con mà tới muộn một chút nữa thì phụ hoàng không thể gặp được con rồi!”
Trần Cát đứng lên từ long ỷ, loạng choạng đi về phía Cửu công chúa, đôi mắt đỏ hoe.
“Phụ hoàng, người bình tĩnh một chút!”
Cửu công chúa rất lo Hoàng đế sẽ khóc, vội vàng chỉ vào. Kim Phi, đổi chủ đề: “Phụ hoàng, không phải người luôn muốn gặp Kim tiên sinh sao, con giới thiệu với người, vị này chính là
Kim tiên sinh của Kim Xuyên.”
“Hức!"
Ban nấy Hoàng đế đã thấy Kim Phi rồi nhưng vẫn tưởng là thị vệ của Cửu công chúa nên không để ý.
Kết quả nghe thấy là Kim Phi, tâm trạng bỗng không khớp với cảm xúc vui vẻ đã chuẩn bị.