“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào bệ hại”
Mặc dù Kim Phi không giỏi giao tiếp, nhưng cũng không. đến nỗi không biết lý lẽ.
Không nói đến thân phận của Hoàng đế, dù sao Trần Cát cũng là cha của Cửu công chúa, Kim Phi chủ động hành lễ như thư sinh.
“Khụ khụ!”
Hoàng đế ho khan mấy tiếng giấu đi vẻ lúng túng, cố găng giữ tôn nghiêm Hoàng đế, phất tay một cái: “Miễn lễ
“Tạ ơn bệ hạ!” Kim Phi đứng thẳng, lén lút nhìn Trần Cát.
Trần Cát trẻ hơn y tưởng tượng, chỉ là hơi chật vật, tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm.
Trần Cát cũng đang nhìn Kim Phi.
Người ta nói rằng khi mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích, còn cha vợ thì ngược lại.
Trong mắt của cha vợ, con rể chính là kẻ thù cướp mất bình rượu mơ của mình.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi vẫn chưa công khai, nhưng mối quan hệ của họ gần như đã công khai ở làng tây Hà, Hoàng đế cũng biết tin từ lâu.
Cửu công chúa là đứa con gái mà Trần Cát yêu thích nhất, Trần Cát đã tưởng tượng ra cảnh tượng gặp gỡ Kim Phi không chỉ một lần.
Tính tình Nam tước Thanh Thủy khá ương bướng, ngạo mạn và vô lễ, là điều mà cả vương triều Đại Khang công nhận.
Cho nên Trần Cát đã suy nghĩ xong, khi nhìn thấy y, nhất định phải trấn áp nhuệ khí của y.
Trần Cát không bao giờ nghĩ rắng mình và Kim Phi lại gặp mặt trong tình cảnh thế này.
Khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ông ta chính là tối hôm nay, kết quả lại gặp Kim Phi.
Nhớ đến biểu hiện vừa nãy của mình, Trần Cát lúng túng đến mức ngón chân suýt chút nữa đã bấu cả điện Hoãng Đức ra, thậm chí còn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.
Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị dập tắt.
“Hiện tại bạo loạn vẫn chưa được dẹp yên, phụ hoàng phải quyết định nhanh lên!”
Cửu công chúa nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, lập tức lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Vũ Dương, từ trước đến nay con là người có chính kiến, con nghĩ giờ trãm nên làm thế nào?”
Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Trần Cát vẫn luôn suôn sẻ, vừa rồi lại hoảng sợ đến thế, lúc này đây đầu óc vẫn đang loạn cào cào.
“Thống lĩnh Tần Bành bị mưu hại, hiện tại cấm quân đã rơi vào tay Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, phụ hoàng phải hạ chỉ cho Tần Trấn tiếp nhận chức vị của Tân Bành, thống lĩnh cấm quân!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ổn định cấm quân mới có thể ổn định kinh thành!”
Trần Cát gật đầu liên tục: “Trẫm đi hạ chỉ!”
“Phụ hoàng đợi chút, nghe con nói hết đãi”
Cửu công chúa ngăn Trần Cát lại, nói tiếp: “Hành vi của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình ngày hôm nay chắc chẳn là mưu phản, do đó, rất có thể bọn họ sẽ kháng chỉ...”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Cát nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vừa rồi ông ta thật sự không nghĩ đến điều này.
Nhiệm vụ của cấm quân là bảo vệ kinh thành, nhưng khi bọn áo đen bao vây hoàng cung, quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung đã sắp chết hết mà từ đầu đến cuối cấm quân không hề xuất hiện, có ngu cũng biết Phùng Tứ Thành, Trần Tân Bình và bọn áo đen đều cùng một phe.
Bao vây hoàng cung, âm mưu phản nghịch soán ngôi, tội nào cũng là tội lớn phải tru di cửu tộc, cho dù đầu óc bọn Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình bị lừa đá cũng phải biết răng giao cấm quân ra thể nào cũng phải chết.
Do đó bọn họ sẽ dẫn dắt cấm quân ngoan cố chống cự. “Phụ hoàng đừng nôn nóng, đợi Cục tình báo tìm được vị trí của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, tiên sinh và con sẽ cử người đi giải quyết ngay.”
Cửu công chúa nói: “Khi con đến đã phát hiện có rất nhỉ người mặc đồ đen ở bên ngoài hoàng cung, hiện tại quân giáp đỏ thương vong gần hết, xin phụ hoàng hãy hạ chỉ cho tiêu cục Trấn Viễn tạm thời thay thế quân giáp đỏ, tiến vào cung tiêu diệt toàn bộ phản tặc, bảo vệ sự an toàn của hoàng cung.”
“Để tiêu cục Trấn Viễn thay thế quân giáp đỏ sao?”
Trần Cát khẽ nhíu mày, hơi do dự.
Tối nay ông ta đã rất sợ hãi, ngộ nhỡ sau khi tiêu cục Trấn Viễn khống chế hoàng cung lại biến thành đám người mặc đồ đen thì phải làm sao đây?
Kim Phi không phải thằng ngu, y chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trần Cát cũng biết ông ta đang lo lắng điều gì.