Chỉ là Kim Phi không nói gì, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Cửu công chúa nhận ra vẻ mặt Kim Phi không vui, còn hơi giận dữ: “Phụ hoàng, nếu con và tiên sinh muốn làm hại người, bọn con sẽ không đến cứu giá đâu!”
“Trẫm biết, trấm không có ý này!” Trần Cát cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không được quang minh lỗi lạc, vội vàng bước đến ngai vàng: “Trẫm suy nghĩ ý chỉ ngay!”
Cửu công chúa sợ rằng Kim Phi nổi giận nên tranh thủ lúc Hoàng đế đang soạn chỉ dụ, đi đến bên cạnh Kim Phi nói nhỏ: “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng đã rất sợ hãi rồi, ngài đừng tức giận”
“Yên tâm, ta biết việc bệ hạ lo lắng là chuyện thường tình.” Kim Phi xua tay.
Thật ra, vừa rồi y đã nghĩ đến việc bắt Hoàng đế làm con tin, nhưng lại gạt đi ngay lập tức.
Bởi vì việc đó quá phiền phức, quá mệt mỏi, thà rằng trực tiếp tạo phản còn hơn.
Bình thường khi Trần Cát ban hành chiếu chỉ, đều là do ông ta đọc ra, sau đó viện Khu Mật sẽ ghi lại, sau đó sứ thần mới đi truyền chỉ.
Nhưng hiện tại viện Khu Mật vẫn đang nằm trong tay bọn người áo đen, Hoàng đế không còn cách nào ngoài việc để cho Đại Thái giám cầm bút, đợi đến khi ông ta viết xông, Hoàng đế tự tay đóng ngọc tỷ.
“Vũ Dương, thánh chỉ đã sẵn sàng rồi!”
Hoàng đế tự cầm theo hai thánh chỉ giao cho Cửu công chúa: “Nhưng sao con đưa được thánh chỉ ra ngoài đây?”
Nói đến đây, đột nhiên Hoàng đế nghĩ đến thứ gì đó: Đúng rồi, sau các con có thể vào cung được vậy?”
“Phụ hoàng đi ra xem là biết ngay.”
Cửu công chúa nhận lấy thánh chỉ, sải bước đi ra khỏi đại điện.
Để có thể rút lui bất kỳ lúc nào, Lão Ưng không điều khiển cho khinh khí cầu bay đi hay hạ xuống, mà dùng một sợi dây buộc khinh khí cầu vào một cây cột dưới mái hiên của đại điện.
Trần Cát đi ra từ trong đại điện, ngay lập tức nhìn thấy nó.
“Vũ Dương, đây là thứ gì vậy?”
Trần Cát bị khinh khí cầu khổng lồ dọa sợ hết hồn, lập tức quay lại đại điện.
“Phụ hoàng, đây là khinh khí cầu do tiên sinh chế tạo ra, có thể chở người bay lên trời.”
Cửu công chúa giải thích ngay: “Con và tiên sinh đã ngồi khinh khí cầu bay đến đây ạ”
“Một căn nhà biết bay sao?”
Tuy rằng Trần Cát là hoàng đế, lúc này cũng sốc đến mức hai mắt mở to.
Cửu công chúa chợt nhớ lại bộ dạng của mình khi lân đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu vào vài tiếng trước.
Không quan tâm đến Trần Cát nữa, cô ấy quay đầu lại hét lên: “Đại Lưu, được rồi đấy!”
“Rõ!”
Đại Lưu đang phòng thủ ở cửa cũng đã chuẩn bị xong pháo hoa.
Vèo, bùm! Pháo hoa bay lên cao, nở rộ trên bầu trời đêm.
Chỉ một lát sau, phía tây bäc cũng có pháo hoa bay lên không trung.
Trước khi vào cung, Kim Phi đã đưa cho Tần Trấn một loạt mũi tên lệnh có gắn kèm pháo hoa.
Tân Trấn phát tất cả tên lệnh cho Cục tình báo, giao kèo ám hiệu.
Pháo hoa Đại Lưu vừa bắn xong có nghĩ là đã giải cứu được Hoàng đế, còn pháo hoa ở phía tây bắc do Cục tình báo. bản có nghĩa là đã tìm thấy vị trí của Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình.
“Tân Trấn, ta giao bọn họ cho ngươi!”
Cửu công chúa lấy thánh chỉ ra đưa cho Tần Trấn.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bät sống hai tên nghịch tặc đó!” Tần Trấn nghiến răng nói.
“Đại Lưu, ngươi hãy mang theo thánh chỉ và tấm kim bài này đi tìm Tào Đông, bảo anh ta dẫn nhân viên hộ tống đến thay thế quân giáp đỏ, bảo vệ hoàng thành.”
Cửu công chúa lấy một tấm lệnh bài từ bên hông ra, sau đó đưa nó cùng với thánh chỉ cho Đại Lưu.
Trần Cát thấy thế, khóe mắt khẽ co giật.
Một một kim bài được ngự ban đều có dấu ấn riêng, ông †a đã nhận ra tấm kim bài này đã được ban thưởng cho tên thái giám đi đến Tây Xuyên.
Sau khi Cửu công chúa chém đầu thái giám, tấm kim bài này đã rơi vào tay cô ấy.
Bình thường, cho dù Cửu công chúa có giành được tấm kim bài thì cũng phải trả lại cho Hoàng đế ngay lập tức.
Nhưng Cửu công chúa không những không trả lại mà còn đưa tấm kim bài cho một người khác ngay trước mặt ông ta.
Nếu là lúc bình thường thì thể nào Trần Cát cũng sẽ giậm chân, nhưng bây giờ, ông ta lại giả bộ coi như không thấy, nghiêng đầu nhìn sang khinh khí cầu.