Có thể nói, không có Kim Phi thì không có Đại Khang ngày hôm nay.
“Bệ hạ, con cháu Viêm Hoàng là dân tộc biết cảm ơn, giúp đỡ họ rồi, họ sẽ cố hết sức báo đáp!”
Kim Phi nói: “Sau này bệ hạ làm việc không cần phải nghe ai mà hãy đặt mình vào vị trí của dân chúng để nghĩ, đương nhiên dân chúng sẽ đồng lòng với người! Có được lòng dân thì sẽ có cả thiên hạ, người chỉ cần có sự ủng hộ của dân chúng, giang sơn Đại Khang sẽ mãi mãi vững như bàn thạch!”
“Phụ hoàng, quốc sư từng nói, lòng dân là vận mệnh đất nước, có được lòng dân sẽ có cả thiên hại”
Cửu công chúa cũng nhân cơ hội khuyên can: “Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền! Phụ hoàng, sau này người nhất định không được làm chuyện hao người tốn của nữa!”
“Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòngỊ”
“Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”
“Lòng dân là vận mệnh đất nước!” “Có được lòng dân sẽ có cả thiên hại”
Trần Cát ngẫm nghĩ lời của Kim Phi, biểu cảm ngày càng nghiêm túc.
Những lời này là danh ngôn quân vương trị quốc mà kiếp trước Kim Phi nghe được, sau khi Trần Cát nghe xong cũng giống như Cửu công chúa lần đầu nghe thấy, có một cảm giác khai sáng.
“Quốc sư, ngươi đúng là như Vũ Dương nói, có tài trị quốc!”
Ánh mắt Trần Cát nhìn Kim Phi đầy vẻ khen ngợi: “Trãm sẽ ghi nhớ lời của ngươi.”
“Phụ hoàng không chỉ tự bản thân nhớ mà còn phải truyền cho con cháu họ Trần, khiến họ đời đời ghi nhớ, như vậy thì giang sơn nhà họ Trần mới có thể thiên thu vạn đời!” Cửu công chúa nói.
“Được, được!”
Trần Cát gật đầu phân phó: “Ngân Tước, ghi lại những lời quốc sư và Vũ Dương vừa nói, dán lên đầu giường và Ngự Thư Phòng của trẫm, sau này mỗi ngày trâm phải đọc một lần.”
“Vậy còn được.”
Lúc này Cửu công chúa mới hài lòng, cười lên mắt cong như vầng trăng.
Nhìn thấy Cửu công chúa vui vẻ, Trần Cát cũng cười.
Hầu như tất cả cha vợ đều không thích con rể vì con rể cướp đi con gái bé bỏng của họ.
Cho dù Kim Phi liên tiếp đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, sau khi Kim Phi vào kinh, Trần Cát vẫn rất có định kiến với y.
Nhưng sau khi Kim Phi vào kinh, hai bên tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Trần Cát mới từ từ bắt đầu chấp nhận Kim Phi.
Lúc này nhìn thấy muôn dân đến bái lạy, khúc mắc cuối cùng với Kim Phi cuối cùng cũng tan biến.
Nhìn Kim Phi lại ngày càng thấy thuận mắt.
“Bệ hạ, cửa thành Đông và cửa thành Nam cũng có nhiều dân chúng tụ tập, người muốn qua xem không?”
Tần Trấn chạy đến, mặt đầy khó xử báo. “Đi xem đi.” Trần Cát xua tay nói.
Muôn dân đến bái lạy là tình huống hiếm có, ông ta phải lộ mặt đi xem.
“Bệ hạ đến cửa thành Đông hay thành Nam trước? Thần sắp xếp người mở đường.”
Tần Trấn lại xin ý kiến.
Lúc này đã có không ít dân chúng vào thành, trên đường toàn là người.
Hoàng đế xuất hành, đội ngũ vô cùng hùng hậu, phải giải tán người trước.
“Nhiều người thế này thì giải tán đi đâu?”
Kim Phi nhìn trong thành, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, Vũ Dương, không phải hai người luôn muốn thử khinh khí cầu sao, hay là chúng ta ngồi khinh khí cầu đi quanh thành một vòng đi?”
“Được không?”
Cửu công chúa và Trần Cát đồng thanh hỏi.
Trân Cát vốn là người ham chơi, từ khi biết đến khinh khí cầu thì lòng cứ ngứa ngáy, đã từng hai lần nói với Kim Phi bản thân muốn thử.
Nhưng gần đây Kim Phi bận xử lý chuyện quyền quý, làm gì có thời gian chơi với ông ta? Vậy nên cả hai lần đều từ chối.
Trân Cát là Hoàng đế, đương nhiên phải trọng thể diện, sau khi bị từ chối hai lần nên không nhắc đến chuyện này nữa.
Tuy Cửu công chúa hiểu chuyện không nhắc đến nhưng trong lòng cũng vô cùng tò mò khinh khí cầu, cứ đợi Kim Phi mời cô ấy ngồi.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được...