Gần đây vì để trấn áp bọn quyền quý, đội khinh khí cầu trên không do Lão Ưng chỉ huy vẫn luôn ở trong thành đợi lệnh.
Tin tức của Kim Phi truyền đi chưa được bao lâu, Lão Ưng đã lên một chiếc xe ngựa đuổi tới, trên xe ngựa còn kéo theo vài chiếc hòm gỗ.
Đường phố ở dưới tường thành đông nghịt người dân, Kim Phi bảo cấm quân mang chiếc hòm đựng khinh khí cầu lên trên cổng thành.
Trên nóc của cổng thành là một khoảng đất trống rộng lớn, gió cũng thuận lợi cho việc bơm khinh khí cầu hơn so với phía dưới.
Tiểu đội của Lão Ưng không biết đã thực hiện bao nhiêu chuyến bay rồi, sau khi bái kiến Trân Cát, họ bắt đầu thuần thục làm việc.
Chẳng mấy chốc, một khinh khí cầu màu vàng tươi đã bay lên.
Trần Cát không phải lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu, nhưng là lần đầu tiên được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này, khinh khí cầu đang ở trên đầu ông ta, khí thế ập vào mặt càng thêm sức chấn động.
“Quốc sư, chiếc khinh khí cầu này sao lại có màu này?” Trần Cát quay đầu hỏi.
“Cái này là đặc biệt làm cho bệ hạ.” Kim Phi chỉ vào một bên khác của khinh khí cầu nói: “Bệ hạ hãy nhìn sang bên kia, bên trên còn vẽ một con rồng vàng đấy.”
Trần Cát không chỉ là Hoàng đế Đại Khang mà còn là cha vợ của Kim Phi.
Mặc dù mấy ngày trước Kim Phi không đồng ý cùng ông ta chơi khinh khí cầu, nhưng cũng không quên chuyện này.
Để bay một cách bí mật hơn vào ban đêm, khinh khí cầu lúc trước mà tiêu cục Trấn Viễn sử dụng đều là màu đen.
Nhưng hiện tại khinh khí cầu đã hoàn tại bị lộ ra ngoài rồi, cách đây không lâu Kim Phi còn đặc biệt giao cho Lão Ưng, nhuộm lại một vài màu sắc khác nhau cho khinh khí cầu.
Trong số đó, đặc biệt nhuộm cho Hoàng đế hai màu vàng tươi đại diện cho hoàng thất, còn cho người vẽ thêm rồng vàng lên trên, tượng trưng cho thân phận của Hoàng đế.
“Vậy sao?”
Trân Cát bước nhanh sang phía bên kia, quả nhiên nhìn thấy một con rồng vàng được vẽ lên trên khinh khí cầu.
Con rồng vàng này là do Lạc Lan đã tìm năm sáu họa sĩ có trình độ cao nhất ở kinh thành cùng nhau hoàn thành, sống động chân thực, giống y như thật, cảm giác như nó sắp bay ra
khỏi khinh khí cầu vậy.
Trần Cát vừa thấy đã vô cùng yêu thích, võ tay và liên tục khen ngợi: “Vẽ rất đẹp, vẽ rất đẹp, Quốc sư có lòng rồi!”
“Bệ hạ thích là được.” Kim Phi cười đáp.
“Quốc sư, không ngờ mới tới kinh thành có vài ngày, mà ngài đã học được cách nịnh bợ rồi đấy."
Cửu công chúa cười, nói đùa.
“Bệ hạ là cha vợ của ta, ông ấy đã giao con gái lại cho ta rồi, nịnh bợ một chút thì có làm sao?”
Kim Phi không để tâm đáp.
Tình hình như hiện tại, cũng được xem là điều mà Kim Phi mong muốn nhìn thấy nhất.
Trần Cát đã nghe theo đề nghị của y và Cửu công chúa, Kim Phi đã bỏ ra cái giá nhỏ nhất để làm được việc mà y muốn làm.
Còn về việc nịnh bợ Trần Cát, Kim Phi cũng thừa nhận.
Còn về việc nịnh bợ Trần Cát, Kim Phi cũng thừa nhận.
Ai bảo đây là cha vợ của y cơ chứ. Hơn nữa từ trước đến nay, Trần Cát cũng chưa từng ra vẻ trước mặt Kim Phi.
Ông ta thích thơ ca hội họa, thích chơi đùa, cùng lắm về sau Kim Phi lại làm cho ông ta thêm vài món đồ chơi, để ông †a vui vẻ là được.
Cái giá này so với việc tạo phản, so với đất nước đánh nhau, dân chúng lầm than thì đã hơn rất nhiều rồi.
“Chuẩn bị cho phụ hoàng rồi, vậy đã chuẩn bị cho ta chưa?”
Cửu công chúa cũng rất vui mừng với sự thay đổi của Kim Phi, cười hỏi.
“Tất nhiên là đã chuẩn bị rồi”
Kim Phi dứt lời, bèn ra hiệu cho Lão Ưng tiếp tục cho một chiếc khinh khí cầu mới bay lên.
Chiếc khinh khí cầu này có màu bảy sắc cầu vồng, bên trên vẽ một nhân vật hoạt hình mặc áo giáp của nhân viên hộ tống, trên tay cầm kiếm đứng thẳng.
Nhưng ai đã quen thuộc với Cửu công chúa đều có thể nhận ra, đây chính là Cửu công chúa.