Nhưng vừa chạy được hai bước đã nhìn thấy Bắc Thiên Tầm giơ cánh tay trái lên.
Tên đầu bếp run lên, vô thức né sang bên cạnh.
Tiếc là động tác của hắn quá chậm, chân lại không tiện, chỉ chạy được một bước, Bắc Thiên Tâm đã ra tay.
Phich!
Đầu của tên đầu bếp rơi xuống đất, có kết cục giống gã chạy vặt.
Sự xoay chuyển đột ngột khiến Đường Tiểu Bắc ngây người.
Cô ấy cứ nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ chết, không ngờ trên người Bắc Thiên Tầm lại có ám khí.
Thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay đầu lại nhìn Kim Phi, sau đó cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Đại Lưu ở một bên cũng ngây ngốc, sau đó mừng rỡ hỏi: “Thiên Tâm cô nương, sao... sao cô không bị trúng độc?”
Sức ăn của người tập võ đều rất nhiều, Bắc Thiên Tâm trông có vẻ gầy nhưng thật ra lúc nấy ăn còn nhiều hơn anh †a.
Lúc này anh ta chẳng có sức để nhấc cánh tay lên, vậy mà vừa rồi động tác của Bắc Thiên Tầm lại cực kỳ nhanh.
“Lăn lộn trong giang hồ, ngay cả thuốc giải Mông Hãn Dược mà cũng không chuẩn bị thì thật sự không biết sao ngươi có thể làm đội trưởng cận vệ được nhỉ".
Bắc Thiên Tâm trợn mắt nhìn Đại Lưu, lấy một bình gốm nhỏ ra.
Vừa rồi, Bắc Thiên Tâm nhận ra không ổn, kịp thời sử dụng thuốc giải, nhưng chưa kịp đưa cho mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc thì gã chạy vặt đó đã bước vào.
Chẳng qua lúc đó cả người Bắc Thiên Tâm cũng mềm nhữn, thậm chí sức lực còn không bằng một phần như bình thường, buộc tên lên ống tay áo mất khá nhiều thời gian, Bắc Thiên Tâm rất lo mình sẽ bắn trượt nên cứ mãi không ra tay, mà kiên nhẫn đợi mình hồi phục.
Gã chạy vặt đó khá có lòng tin vào thuốc độc của mình, hơn nữa Bắc Thiên Tâm mãi không lên tiếng nên hắn cũng không để ý.
Đường Tiểu Bắc và Đại Lưu không biết đến tên trong tay áo, nhưng Kim Phi thì biết vì tên trong tay áo là y làm cho Bắc Thiên Tâm. Google 𝘯ga𝑦 𝑡𝑟a𝘯g — 𝖳 𝑟𝐔m𝖳𝑟𝘂𝑦e𝘯.𝘝𝙉 —
Thấy Bắc Thiên Tâm mãi không ra tay, y cũng đoán được nguyên nhân.
Lúc nấy nói nhiều với gã chạy vặt đó như vậy, vừa muốn dụ gã nói ra sự thật, cũng vừa tranh thủ thời gian cho Bắc Thiên Tâm hồi phục.
Sau đó tên đầu bếp có ý đồ với Đường Tiểu Bắc, Kim Phi biết không thể kéo dài thêm được nữa, lúc này mới bảo Bắc Thiên Tâm ra tay.
Cũng may Bắc Thiên Tâm không khiến y thất vọng, thành công giết được hai tên kia.
“Thì ra cô có thuốc giải”.
Đại Lưu nhìn thấy bình nhỏ thì lập tức bật cười: “Mau đưa cho ta đi, bây giờ khó chịu quá”.
“Đợi đã, tiên sinh còn chưa uống thuốc giải đâu”.
Bắc Thiên Tầm liếc nhìn Đại Lưu, vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi đến chỗ Kim Phi.
“Đúng nhỉ, đưa cho tiên sinh trước”.
Đại Lưu đập nhẹ đầu vào tường để làm cho mình tỉnh táo.
Nhưng lúc này anh ta lại thấy Bắc Thiên Tâm đứng sửng tại đó, sắc mặt khó coi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao thế, chẳng lẽ có cướp biển đến thật à?” Đại Lưu vô thức hỏi.
Vừa rồi gã chạy vặt đó nói cướp biển sắp đến, anh ta và Bắc Thiên Tâm đều nghĩ đối phương đang dọa Kim Phi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Bắc Thiên Tầm, rõ ràng là có gì đó không ổn.
“Thiên Tâm, rốt cuộc là chuyện gì thế?”, Đại Lưu vội vàng hỏi.
“Trên mặt biển phía Nam đều là thuyền, trên cán cờ còn treo thi thể, chắc chắn là cướp biển”.
Bắc Thiên Tâm cũng lo lắng nói: “Tiên sinh, làm sao đây?”
Nhưng Kim Phi lại không trả lời.
Quay đầu lại nhìn, Kim Phi đã tựa vào ghế ngủ say...
Y quả thật cũng buồn ngủ giống Đường Tiểu Bắc, bây giờ hai tên kia đều đã chết, cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa.
Bắc Thiên Tâm cầm bình gốm nhỏ, nhất thời cũng không biết nên làm sao.
“Cô đừng ngây người ra đó, mau đưa thuốc giải cho ta, không thì chốc nữa ta cũng gục ngã đó”.
Đại Lưu thấp giọng nói.
Anh ta ngày càng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Bắc Thiên Tâm hoàn hồn, chạy đến bên Đại Lưu đưa bình gốm cho anh ta.