Đại Lưu mở nắp bình gốm, đổ một nắm thuốc đen ở bên trong ra.
“Có mấy viên giải độc?”, Đại Lưu hỏi.
“Loại Mông Hãn Dược này được trộn với các loại thuốc khác nên không thể giải độc hoàn toàn được. Uống ba viên có thể tạm thời tỉnh táo, nếu muốn giải độc hoàn toàn, có lẽ cần phải ngủ một giấc”, Bắc Thiên Tâm đáp.
“Lúc này làm gì có thời gian để ngủ?”
Đại Lưu lấy ba viên thuốc rồi bỏ vào miệng.
Không biết viên thuốc được làm bằng dược liệu gì, vừa cho vào miệng thì có mùi tanh xen lẫn vị mát lạnh.
Vừa rồi Đại Lưu còn hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại không ít, cũng hồi phục sức lực.
Anh ta vịn lấy bàn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên bên ngoài giống như những gì Bắc Thiên Tầm nói, khắp nơi đều là thuyền lớn nhỏ, chỉ còn cách đoàn thuyền chưa đến hai dặm.
Trên cán cờ cắm trên tàu cướp biển có mấy thi thể đung đưa theo gió.
Đại Lưu nhíu chặt mày, cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Nếu chỉ có một hai chiếc tàu cướp biển thì không chừng anh ta và Bắc Thiên Tâm có thể đánh lại.
Nhưng đối phương có quá nhiều tàu, hai người họ lại vừa bị trúng độc, có khả năng không thắng được.
Nhưng Đại Lưu cũng biết tuyệt vọng cũng vô ích nên buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng nói: “Thuyền nhỏ để phu nhân câu cá được buộc ở phía sau. Thiên Tâm, cô mau đưa tiên sinh lên thuyền đi”.
Suy nghĩ duy nhất của anh ta trong lúc cấp bách này là cứu Kim Phi trước.
Trên chiếc thuyền này có mấy chiếc thuyền cứu sinh, nhưng thuyền cứu sinh đều treo ở bên ngoài mạn thuyền,
Với trạng thái hiện tại của anh ta và Bắc Thiên Tâm thì không có nhiều thời gian như vậy.
Cũng may Đường Tiểu Bắc đã buộc một chiếc xuồng cứu sinh ở đuôi tàu để câu cá.
Bắc Thiên Tâm cũng biết rõ không có thời gian, lảo đảo đi đến cạnh Kim Phi, cõng Kim Phi lên rồi vịn khoang tàu đi ra ngoài.
Đại Lưu cũng không nhàn rỗi, sau khi khôi phục lại chút sức lực, anh ta bò ra khỏi phòng ăn, đi lên boong tàu trước.
Lúc này khắp nơi trên boong tàu đều là nhân viên hộ tống lăn ra ngủ, khinh khí cầu trên trời cũng dần hạ xuống vì hết nhiên liệu.
Tình hình trên tàu đối diện cũng thế, cũng bị trúng độc.
Đại Lưu vỗ vào má hai nhân viên hộ tống trước cửa nhưng có gọi thế nào họ cũng không tỉnh, anh ta bèn trèo đến cạnh máy bắn đá trên boong tàu.
Vì để an toàn, bình thường máy bắn đá và nỏ hạng nặng không để góc nghiêng, nhưng trong giỏ của máy bắn đá chứa đầy lọ dầu, trên những chiếc nỏ nặng cũng đầy mũi tên.
Nếu có gì nguy hiểm, chỉ cần giương cung lên là có thể bắn được.
Đại Lưu vịn vào khung máy bắn đá để đứng vững, năm chặt lấy tay cầm chỗ khởi động.
Bình thường thoải mái thì có thể quay dễ dàng, nhưng lúc này anh ta phải dùng hết sức mới có thể xoay được.
Nhưng Đại Lưu không bỏ cuộc, xoay từng vòng để lên nòng cho máy bắn đá.
Cạch!
Cuối cùng cũng lên nòng được, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Đại Lưu lại điều chỉnh góc bắn của máy bắn đá, sau đó trèo lên cung nỏ hạng nặng ở bên cạnh.
Lúc này Bắc Thiên Tâm đã cõng Kim Phi đến cuối tàu.
Sau khi đưa Kim Phi vào trong khoang thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm trở lại tàu.
Nhìn thấy Đại Lưu đang lên nòng cho cung nỏ hạng nặng, cô ấy nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”