Ngụy Lão Tam liên quan đến việc trọng đại, mưu sĩ không dám đưa ra chủ ý nên đã đi suốt đêm về thành tìm Đại công tử để thương lượng đối sách.
Không phải tất cả con cháu quyền quý đều là công tử bột, cũng có không ít người từ nhỏ đã tiếp nhận một nền giáo dục. tốt nhất, có thể xem là văn võ song toàn.
Sở dĩ Đại công tử được phái tới trấn giữ là vì hắn hiểu biết sâu rộng, tài trí không thua gì mưu sĩ.
Nghe mưu sĩ báo cáo lại xong, Đại công tử không lập tức bày tỏ quan điểm, mà cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu người ở Hi Châu?”
“Tình hình ở Hi Châu hỗn loạn, lại không có lợi ích gì, vì vậy chúng ta không có nhiều người ở đấy.”
Trước khi đến đây mưu sĩ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ông ta lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: “Trừ những kẻ đứng đăng sau nhà trọ, thì tên của những người khác, làm gì, đều được viết ở trong này.”
Đại công tử nhận lấy tờ giấy, đọc một hồi: “Mấy người này không đủ...”
Bây giờ đã có thể xác định, không phải người bảo vệ Ngụy. Lão Tam đã phản bội, mà là Ngụy Lão Tam bị người ta cướp đi rồi.
Tử sĩ đó là một cao thủ, người đi theo cũng đều là những. người có năng lực, vậy mà lại bị đối phương giết chết một cách lặng lẽ, chứng tỏ đối phương cũng không phải người tốt lành gì.
Mấy tai mắt ngầm của quyền quý ở Hi Châu chủ yếu là thăm dò tình báo, lực chiến đấu rất yếu, tỷ lệ ra tay cướp người thành công là rất thấp, hơn nữa sẽ còn kinh động đến đối phương.
Lần này tìm được Ngụy Lão Tam chẳng qua chỉ là may män, một khi đối phương biết mình đã bị phát hiện, nhất định sẽ càng thêm cẩn thận. Đến lúc đó, muốn tìm lại Ngụy Lão. Tam sẽ càng khó khăn.
Vậy nên, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì nhất định phải thành công.
“Người ở nhà trọ này, có cách nào hạ độc được đám người này không?” Đại công tử hỏi.
“Rất khó.” Mưu sĩ lắc đầu: “Người giang hồ rất cẩn thận, mười mấy người chia thành ba nhóm đi ăn. Mỗi nhóm đều cách một giờ, muốn để bọn họ trúng độc cùng lúc là rất khó.”
“Vậy chúng ta tập trung nhân lực, bao nhiêu lâu có thể đuổi tới Hi Châu?” Đại công tử hỏi.
“Nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Đến lúc đó, đám người giang hồ này nhất định đã sớm rời khỏi Hi Châu rồi.” Mưu sĩ lần nữa trả lời.
“Nếu vậy, sợ là không kịp ngăn lại rồi!” Đại công tử day trán, lần nữa rơi vào trầm tư.
Lần này, hẳn suy nghĩ hết mười mấy phút, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Báo tin này cho làng Tây Hà đi.”
“Cái gì? Báo cho làng Tây Hà sao?” Mưu sĩ cả kinh: “Tại sao?”
Đại công tử không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Lâm tiên sinh, ông biết ai là người hận Kim Phi nhất không?”
Tốc độ Kim Phi nổi lên quá nhanh, vậy nên đã đắc tội với rất nhiều người, mưu sĩ còn đang suy nghĩ về kẻ thù của Kim Phi, thì nghe thấy Đại công tử tiếp tục nói: “Không phải là thế gia của Đại Khang chúng ta, mà là người Đảng Hạng, người Thổ Phiên và người Đông Man!”
“Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man sao?” Mưu sĩ suy tư trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh.
Đúng vậy, Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đều bại trận dưới tay của Kim Phi, tổn thất vô cùng nặng nề.
Có thể nói ba nước này chính là bàn đạp giúp Kim Phi nổi lên.
“Từ sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, người Đảng Hạng đã vô cùng căm hận Kim Phi, vẫn luôn phái mật thám thâm nhập vào Xuyên Thục, người cướp đi Ngụy Lão Tam lại luôn đi về phía Bắc, rất có khả năng là mật thám của Đảng Hạng.”