Sau trận đấu lần trước, Kim Phi và Thiết Chùy đã chuẩn bị đầy đủ.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trong khoang tối đều được trang bị cả rồi, cho dù có gặp phải cuộc công kích như: lần trước, bọn họ cũng tự tin là sẽ đối phó được.
Nhưng ai ngờ đối phương lại dùng lửa để tấn công chứ.
Dầu nhẹ hơn nữa, đổ xuống nước sẽ chảy xuôi theo dòng.
Chốc lát, ánh lửa tràn mặt sông, khói bốc lên cuồn cuộn.
“Mau nhổ neo lên!”
Trên boong thuyền, thuyền trưởng vừa hô, vừa giúp thủy. thủ quay tời.
Nhổ neo lên khỏi mặt nước, thuyền hàng theo nước sông từ từ di chuyển về hạ du.
Nhưng lúc này tốc độ của thuyền hàng chưa tăng, không nhanh như tốc độ trôi của dầu hỏa.
“Tiên sinh, ngài và hai vị phu nhân mau ngồi thuyền cứu sinh rời đi đi!”
Thiết Chùy kéo cánh tay Kim Phi, chạy về chỗ vị trí của thuyền cứu sinh.
Bắc Thiên Tâm đứng cạnh Kim Phi, nhưng không ngăn cản Thiết Chùy.
Bởi vì cô ấy cũng nghĩ vậy.
“Buông ra!”
Kim Phi giật ra khỏi tay lôi kéo của Thiết Chùy.
Lần trước trên biển, hai con thuyền đó, chỉ có ba người là y, Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc còn sống sót, nó luôn khiến Kim Phi hổ thẹn vô cùng, cho dù sau này đã quay về thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc đó.
Lần trước y trúng độc, không thể lựa chọn, nhưng lần này y không muốn trốn nữa.
“Lão Ninh, quay đây giúp ta một tay, đưa tiên sinh lên thuyền cứu sinh!”
Thiết Chùy duỗi tay ôm eo Kim Phi lại, chuẩn bị cưỡng ép đưa y lên thuyền cứu sinh.
“Cút xéo!” Kim Phi giơ chân đá cho Thiết Chùy loạng choạng!
“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc thể hiện nghĩa khí, muốn đi cũng không đi được nữa đâu!” Thiết Chùy gấp gáp hô to.
“Bây giờ đã không đi được nữa rồi!”
Kim Phi lắc đầu nói: “Ngô vương chắc chẳn đã chuẩn bị người mai phục dưới hạ du rồi, bây giờ mà ngồi thuyền cứu sinh xuống đó, cũng chỉ còn đường chết!”
Dường như để kiểm chứng cho lời Kim Phi nói, bên bờ hạ du xuất hiện một đội phủ binh, còn đẩy mấy xe cung nỏ hạng nặng có bánh xe.
“Vậy tiên sinh ngồi lên khinh khí cầu rời đi đi!” Thiết Chùy lại hét.
Lúc anh ta tới Đông Hải có đưa theo không ít khinh khí cầu, lúc này trên hai chiếc thuyền hàng đều có cả.
“Thiết Chùy, đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ không đi đâu.
Kim Phi lạnh giọng nói: “Hơn nữa, chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua!”
“Ý gì?
Thiết Chùy nghe xong, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bắc Thiên Tâm cũng nghi ngờ nhìn sang. Lúc này ngọn lửa đã cách thuyền hàng chưa tới năm mươi trượng, theo tốc độ bây giờ của thuyền hàng, nhiều nhất là thêm một tách trà nữa, ngọn lửa sẽ đuổi kịp.
Đến lúc đó dầu hỏa sẽ dính vào thuyền hàng, bản thân cũng bị thiêu trụi.
“Bởi vì bọn họ quá vội vàng, nên lượng dầu hỏa rất ít!”
Kim Phi chỉ vào mặt sông nói: “Các ngươi nhìn đi, vị trí sát biên của ngọn lửa đã bắt đầu tắt rồi!”
Thiết Chùy và Bắc Thiên Tâm nhìn theo hướng tay Kim Phi chỉ, quả nhiên trông thấy diện tích của ngọn lửa đã thu nhỏ lại.
Càng tới gần thuyền hàng, diện tích ngọn lửa càng nhỏ.
Còn nhìn vào thuyền hàng, vì nhân viên hộ tống và thủy thủy đã bắt đầu chèo thuyền, nên tốc độ từ từ tăng nhanh.