Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1799: chúng sẽ không chịu để yên đâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc ngọn lửa còn cách thuyền hàng mười mấy trượng, cuối cùng ngọn lửa cũng chẳng cháy mấy nữa, lụi tắt hoàn toàn.

Đám người Thiết Chùy và thuyền trưởng đều lộ vẻ sống sót sau tai nạn.

Nếu có thể, không ai bãng lòng chết cả.

Nhưng bọn họ chưa vui mừng được lâu, thì đã nhìn thấy thuyền đánh cá ào ào xoay mái chèo lao xuống từ thượng du.

Thể tích của thuyền đánh cá nhỏ, cộng thêm tốc độ nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thuyền lớn, dừng cách đó mấy trăm mét.

Dưới mệnh lệnh của giáo úy, phủ binh trên thuyền lại nghiêng đổ thùng dầu tiếp.

Lần này số lượng thuyền đánh cá đổ dầu hỏa còn nhiều hơn, dầu hỏa tập trung trên mặt sông cũng dày hơn.

“Dùng tên lửa tiêu diệt chúng cho ta!” Kim Phi lạnh giọng nói.

Xe bản đá không đánh trúng thuyền đánh cá được, nhưng cung nỏ hạng nặng thì có thể.

Các nhân viên hộ tống nhận được mệnh lệnh, lập tức lấy. vải bông ngâm dầu hỏa ra, quấn quanh mũi tên của cung nỏ hạng nặng.

Sau khi châm lửa vào vải bông, mũi tên của cung nỏ hạng nặng gào thét bay đi, rơi trên mặt dầu.

Ầm! Mặt dầu bị châm lửa, lập tức bốc cháy.

Lúc này các phủ binh vẫn ở trên thuyền đánh cá đổ dầu ra, thế lửa lan tràn theo mặt dầu.

Mười mấy thuyền đánh cá đang đổ dầu lập tức bị ngọn lửa nhấn chìm.

Sau phút chốc, thùng dầu hỏa trên thuyền đánh cá phát nổ, dầu hỏa bốc cháy bị nổ bay ra bốn phía, càng đốt cháy nhiều thuyền đánh cá hơn.

“Mau rút lui! Mau rút lui!”

Giáo úy phủ binh phía sau vội cao giọng hô.

Nhưng bốn phía đều là tiếng kêu gào thảm thiết, chẳng ai nghe thấy lời hắn nói.

Chẳng mấy chốc, hơn một nửa các thuyền đánh cá chỉ chít đã bị ngọn lửa đốt cháy.

Có điều phủ binh cũng không phải kẻ ngốc, dù không nghe thấy mệnh lệnh của giáo úy, nhưng vẫn dồn dập chống sào đẩy thuyền lùi lại.

Đợi ngọn lửa lớn qua đi, người của đội thuyền đánh cá đã mất đến bảy phần, còn ba phần kia thì không dám tới gần thuyền hàng nữa.

“Ha ha ha, tự mình hại mình!”

Thiết Chùy vỗ vào lan can sung sướng cười to, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng đầy kính phục.

Quả nhiên tiên sinh sẽ không khiến ta thất vọng!

Vừa nãy anh ta đã tuyệt vọng, cảm thấy chìm vào bế tắc rồi, hôm nay chắc chẳn phải chết.

Không ngờ Kim Phi lại nhanh chóng tìm được cách đối phó.

Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc theo sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lông mày Kim Phi vẫn cau chặt, lộ vẻ tâm sự nặng

“Tướng công, không phải kẻ địch đã bị đánh lui rồi sao? Sao chàng còn tâm sự nặng nề nữa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Chúng sẽ không chịu để yên đâu/' Kim Phi lo lằng nói: “Chúng có thể nghĩ tới cách dùng lửa tấn công, sẽ không có lợi cho chúng ta lắm!”

“Dùng lửa tấn công thì sao, chúng mà dám tới nữa, thì cứ đối phó với chúng như vậy thôi!” Thiết Chùy hưng phấn nói.

“Nếu chúng đổ dầu vào ban đêm thì sao? Nếu bọn chúng đứng trên bờ đổ dầu thì sao? Nếu bọn chúng đổ dầu ở trên cả hai bờ thượng hạ du cùng lúc thì sao?” Kim Phi hỏi.

“Cái này...” Thiết Chùy nghẹn họng.

Vừa nãy có thể mau chóng phát hiện ra dầu hỏa, là do bây giờ là ban ngày, có thể dễ dàng nhìn thấy.

Mấy ngày gần đầy, trời đêm cứ tối sầm lại, nếu phủ binh mà đổ dầu vào ban đêm, thì bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được.

Vừa nấy thuận lợi như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do ngọn lửa đốt vào thuyền đánh cá, kẻ định chắc chẳn đã nhận được bài học rồi.

Nếu như lời Kim Phi nói, đổ dầu từ trên bờ, vậy cho dù bọn họ có châm lửa vào mặt dầu, cũng không uy hiếp trên bờ được.

Đặc biệt là khả năng cuối cùng mà Kim Phi nói, càng đáng sợ hơn.

Nếu kẻ địch đổ dầu ở cả thượng hạ du cùng lúc, vậy cho dù thuyền hàng chạy về đâu, cũng không trốn được!

Dường như để xác minh lời Kim Phi nói, thuyền đánh cá còn sống sót cũng không tháo chạy, mà ào ào sáp lại gân bờ phía nam, ôm những thùng dầu hỏa xuống.

Thiết Chùy vừa chuẩn bị cho thuyền lớn tới gần, thì mấy giá đỡ cung nỏ hạng nặng trên bờ đã đồn dập nhắm vào. thuyền hàng, tiến hành đe dọa.

Lúc này thuyền lớn ở giữa sông, cách khá xa, cung nỏ hạng nặng không đe dọa được, nhưng nếu tới gần trong phạm vi trăm trượng, thuyền hàng cũng không mang theo cung nỏ hạng nặng được.

Thiết Chùy bất lực, đành để thuyền hàng tiếp tục chạy ở giữa sông.

“Tiên sinh, vậy bây giờ phải làm sao?” Thiết Chùy hỏi.

Kim Phi không đáp, mà cau mày vịn vào lan can, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ chiến lược.

Sau chốc lát, Kim Phi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Các ngươi còn nhớ đoạn sông mà chúng ta đi qua trước khi xông thẳng vào trạm kiểm soát không?”

“Nơi nào?” Thiết Chùy hỏi.

“Nơi mà chúng ta nhìn thấy có thổ phỉ phóng hỏa đấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio