Sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang quá yếu, nếu không sử dụng vũ khí cũng có thể giải quyết được vấn đề của Đông Man, dù có là giải quyết tạm thời đi nữa Cửu công chúa cũng bằng lòng thử một lần.
Bởi vì vậy, cô ấy vẫn luôn tự kiềm chế giọng điệu của mình.
Không ai có thể hoàn toàn đồng cảm với người khác cả, có thể thỉnh thoảng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và cân nhắc mọi việc cũng đã rất hiếm thấy rồi.
Cửu công chúa chính là người như vậy.
Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết vẫn còn do dự, có lẽ Cửu công chúa đã nhận ra được nỗi lo lắng của cô ta nên quay lại hỏi: “Lộ Khiết, khi nhìn thấy cô liều mình cứu phu quân, hôm nay trẫm sẽ nói với cô những lời thật lòng, sau khi cô nghe xong hãy suy nghĩ thật kỹ.”
"Bệ hạ, mời nói!"
Công chúa Lộ Khiết nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhìn về phía Cửu công chúa.
“Nói thật với cô, thật ra trấẫm không đồng ý việc đàm phán với bên cô cho lắm, bởi vì chỉ có đất nước được xây dựng bằng gươm thật kiếm thật mới ổn định nhất, kiểu đàm phán giành lấy giang sơn này chắc chắn sẽ có vô số rắc rối!”
Cửu công chúa nói: “Cho nên theo ý của trẫm thì trước hết sẽ trấn thủ thành Du Quan, cầm chân các ngươi ở bên ngoài là được. Đợi đến khi trãm bình định được Trung Nguyên, khôi phục được sức mạnh quốc gia, nếu các ngươi vẫn chưa chịu đầu hàng, vậy ta sẽ đánh đến khi nào các ngươi hoàn toàn đầu hàng, nếu các ngươi vẫn không phục thì cứ giết từng người một, sau đó cho người dân Trung Nguyên di cư quá đó!
Trẫm tin rằng, chỉ cần có đất đai đầy đủ, chỉ mấy năm thôi dân số sẽ có thể khôi phục!
Nhưng phu quân ta lại trách trời thương dân, chàng ấy cứ nói Đông Man cũng nói tiếng Hán, tổ tiên của rất nhiều người Đông Man đều là người dân đã chạy nạn †ừ Trung Nguyên sang vào nhiều năm trước, người Đông Man và người Trung Nguyên thực ra là người chung một cội, chàng ấy không muốn thấy người Đông Man máu chảy thành sông, cũng không muốn người dân Đại Khang lại phải chịu đựng khổ đau của chiến tranh. Do đó chàng ấy vẫn luôn muốn giải quyết vấn đề thông qua chuyện hợp tác, thực ra trẫm không thể cưỡng lại được nên mới để cho chàng ấy thử một chút!”
Nghe thấy Cửu công chúa nói thế, công chúa Lộ Khiết khế căn môi một cái.
Cô ta đã từng nghiên cứu cẩn thận các tài liệu về Kim Phi, nên biết rõ Cửu công chúa không hề nói dối, Kim Phi thực sự có cái tính trách trời thương dân này.
Thật ra, có rất nhiều chuyện Kim Phi đã làm nếu đặt dưới góc nhìn của các chính trị gia trưởng thành thì chúng không có lợi ích gì, nhưng y vẫn làm chúng.
Bởi vì chỉ có làm như thế mới có lợi cho người dân.
Cửu công chúa thấy công chúa Lộ Khiết không nói gì thì nói tiếp: “Trẫm biết là cô đang lo sợ rằng người dân Đông Man sẽ gọi cô là kẻ phản bội, sợ để lại vết nhơ trong sử sách, nhưng trẫm có thể nói rõ cho cô biết rằng, chấp nhận đề nghị của trãm chính là lựa chọn chính xác nhất của cô!"
“Tại sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi ngược lại.
“Bởi vì sau khi trẫm đã bình định xong Trung Nguyên, muốn bình định Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên các cô cũng dễ như trở bàn tay!”
Cửu công chúa tự tin nói: “Cô đã đến Đại Khang nhiều ngày như vậy, ắt hẳn cũng biết những lời này của trẫm cũng không phải là sự kiêu ngạo mù quáng!”
Công chúa Lộ Khiết lại im lặng.
Đúng vậy, Kim Xuyên thực sự đã phát triển quá nhanh, nếu Cửu công chúa thật sự đợi đến khi bình định được Trung Nguyên rồi đánh tới Đông Man, Đông Man sẽ không có bất kỳ cửa thắng nào.
“Vậy nên, bình định Đông Man là việc bắt buộc phải làm, nếu cô thực sự thương xót dân du mục trên cao nguyên như những gì cô đã nói, thì hợp tác với trãm hợp tác ngay bây giờ là lựa chọn sáng suốt nhất, cũng là lựa chọn có lợi cho dân du mục nhất!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Đúng rồi, phu quân có câu này rất hay, nay trầm sẽ nói lại với cô!”
“Câu gì?” Công chúa Lộ Khiết hỏi lại theo bản năng. “Sử sách là một trong các chiến lợi phẩm của kẻ chiến thắng!”
Cửu công chúa nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài, để lại công chúa Lộ Khiết đang sững sờ đứng đó.