Hiện tại, trong đầu cô ta toàn là câu: “Sử sách là một trong các chiến lợi phẩm của kẻ chiến thắng."
Đúng vậy, sử sách do người chiến thắng viết, tất nhiên nó sẽ viết những gì có lợi nhất cho kẻ chiến thắng.
Nói trắng ra, việc sử sách đánh giá cô ta như thế nào không phụ thuộc vào những gì cô ta đã làm, mà là ở việc Cửu công chúa muốn sử sách viết như thế nào về việc này.
Tất nhiên, dân gian cũng sẽ ghi lại nó nhưng đó cũng chỉ là dã sử. Hơn nữa, Cửu công chúa cũng nói rất có lý, đánh giá theo tình hình hiện tại, lựa chọn đầu hàng ngay bây giờ chính là lực chọn có lợi nhất cho dân du mục thảo nguyên bọn họ.
Vì nếu có thể hợp tác với Kim Xuyên sớm hơn một ngày, là có thể lấy được vật liệu sớm hơn một ngày, sẽ có nhiều người dân du mục còn sống hơn.
Ngay cả khi cô ta không chọn đầu hàng đi nữa, đợi đến khi Kim Phi và Cửu công chúa bình định xong Trung Nguyên, họ nhất định sẽ ra tay với Đông Man.
Đông Man vẫn sẽ bị chỉnh phục. Chỗ khác biệt duy nhất là sẽ có rất nhiều người dân Đông Man sẽ chết đi vì cái rét và cái đói, đến khi quân Thục tiến đánh sẽ lại có thêm một lượng lớn người chết đi nữa.
Nhưng nếu hiện tại cô ta lựa chọn đầu hàng, chẳng phải là quá nhu nhược rồi sao?
Giờ phút này, công chúa Lộ Khiết còn lo lắng hơn cả lúc nãy. Cuối cùng, công chúa Lộ Khiết nhìn về phía bóng lưng của Cửu công chúa rồi nói: “Chuyện này cực kỳ quan trọng, xin bệ hạ hãy cho ta thêm một ít thời gian để suy nghĩ thật kỹ!”
“Được, cô cứ từ từ suy nghĩ đi!” Cửu công chúa cũng không quay đầu lại: “Cô cứ tự nhiên, trãẫm không tiễn!”
“Mời đi bên này!”
Châu Nhi chặn công chúa Lộ Khiết lại, hạ lệnh đuổi khách.
Công chúa Lộ Khiết rời khỏi ngự thư phòng với vẻ mặt đầy lo lắng. Khi đi đến cửa viện Khu Mật, cô ta tình cờ gặp Quan Hạ Nhi và A Liên. Tay A Liên đang cầm một con gà lôi.
Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi vội vàng kêu cô ta lại.
“Lộ Khiết muội muội, muội không ở trong phòng dưỡng thương đi, chạy đến đây làm gì vậy?”
“Ta đến tìm bệ hạ có vài việc.” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Tỷ đang định đi đâu vậy?”
“Không phải muội đang bị thương sao? Ta đến nhà ăn chọn hai con gà lôi hầm canh cho muội ăn!”
Quan Hạ Nhi chỉ hai con gà lộ trong tay A Liên: “Đúng rồi, muội đã ăn canh gà †a nhờ đương gia đưa đến cho muội chưa? Mùi vị nó thế nào, vừa ăn không?”
Thật ra Quan Hạ Nhi đến nhà ăn tìm gà lôi không phải vì một mình công chúa Lộ Khiết, mà còn là vì muốn hầm canh cho Bắc Thiên Tâm vừa sinh con xong ăn.
Nhưng hiện tại, Bắc Thiên Tâm không có ở đây nên Quan Hạ Nhi cũng không nhắc đến cô ấy, chỉ nói vì công chúa Lộ Khiết thôi.
Công chúa Lộ Khiết nào còn tâm trạng để ăn canh, nhưng cô ta cũng không nói thật mà đầy cảm động trả lời: “Canh của tỷ nấu rất ngon, thật sự cám ơn tỷ!”
Công chúa Lộ Khiết thật sự có hơi cảm động.
Làm thành viên trong hoàng thất, cô ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng trong hoàng thất lại không có tình thân.
Lúc này, cô ta lại nhận được sự quan tâm đến từ Quan Hạ Nhi. Là một sự quan tâm chân thành không có bất kỳ tạp chất nào khác.
Giờ phút này, công chúa Lộ Khiết chợt nghĩ ra một thứ... gả cho Kim Phi cũng không tệ lắm.
Mặc dù Cửu công chúa có hơi mạnh mẽ, nhưng Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương lại rất dễ gần, Kim Phi cũng rất coi trọng bọn họ.
Cô ta vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Quan Hạ Nhi đã đi đến khoác lấy tay cô †a.
“Nếu đã đến đây rồi, chúng ta hãy về nhà nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm, nào ăn xong ta sẽ đưa muội về!”
Nói rồi, cô ấy kéo công chúa Lộ Khiết đi ngay mà không nói gì thêm.
Công chúa Lộ Khiết cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nói rằng: “Vậy làm phiền tỷ rồi!”
“Đều là tỷ muội với nhau, phiền cái gì mà phiền?”
Nhà của Kim Phi không cách quá xa viện Khu Mật, hai người vừa trò chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến nơi.
Họ vừa bước vào sân đã nhìn thấy Kim Phi và Nhuận Nương đang đứng trong sân, đang nghiên cứu guồng quay tơ.