Lạc Lan nói trong tấu chương cô dự định tiếp xúc với mấy gia tộc này, xem làm thế nào để có được hạt giống bông và hạt lúa với chi phí thấp nhất. "Thiên hạ to lớn đúng là chuyện gì cũng có, phía nam ấm áp như vậy nên không cần bông vải lại còn thừa thải, phương bắc chúng ta cần bông lại không có." Quan Hạ Nhi cảm khái nói. “Cho nên phu quân mới tìm cách đưa bông về Đại Khang!” Mặt Cửu công chúa lộ ra vẻ mong chờ. “Nhưng nếu như vậy, chẳng phải việc thí nghiệm ruộng của Ngụy tiên sinh sẽ vô ích sao?” Quan Hạ Nhi hỏi. “Không vô ích,” Kim Phi lắc đầu nói: “Nước K vẫn còn quá xa với chúng ta, tình hình quá phức tạp. Nếu chúng ta muốn vận chuyển hạt giống lúa và hạt bông từ đó về, không chỉ có chi phí cao và cũng không thể khống chế được chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trứng không thể chỉ để vào một giỏ, nhất là chuyện liên quan đến lương thực, một thứ vật liệu quan trọng ảnh hưởng đến cái bụng của người dân. Nếu đoàn viễn chinh thành công mang được hạt lúa về thì tất nhiên là tốt nhưng nếu giữa chừng xảy ra vấn đề, hạt ruộng thí nghiệm nảy mầm ra thì đó là bảo hiểm của chúng ta. Hơn nữa, lúa nước L cũng chưa từng được gieo trồng ở Đại Khang, nên ai mà biết được nó có hợp với thổ nhưỡng hay khí hậu ở Xuyên Thục ta không? Nên việc thí nghiệm gieo trồng trên ruộng thí nghiệm là vô cùng cần thiết.” Ngoài ra còn có sản lượng lúa nước L. Trong mắt Cửu Công chúa và Quan Hạ Nhi, năng suất lúa ở Chiêm Thành là hơn bốn trăm cân trên mẫu, đây đã con số rất cao nhưng với Kim Phi, người từng chứng kiến sản lượng hơn 500 cân trên mẫu thì 200 cân là vẫn còn quá ít. Thế nên y sẽ tiếp tục đẩy mạnh nghiên cứu về giống lúa nước lai. Chỉ là quá trình này rất phức tạp, Kim Phi bây giờ không muốn lãng phí thời gian giải thích nên không nhắc tới. Nhưng chỉ vài lý do y nêu ra thôi cũng đã vô cùng thuyết phục rồi. “Ra là vậy,” Quan Hạ Nhi đột nhiên gật đầu, sau đó tràn đầy mong chờ nói: “Hy vọng Lạc Lan cô nương sẽ suôn sẻ, cũng hy vọng Đại Khang ta sau này sẽ không còn ai chết cóng chết đói!” "Phu quân, chàng hiểu biết nhiều về Nước K vậy chàng hồi âm cho Lạc Lan đi, nói cho cô ấy biết nên làm gì tiếp theo." Cửu công chúa nói. “Ta cũng không biết về Nước K nhiều lắm,” Kim Phi lắc đầu cười khổ rồi nói: “Ở bên ngoài, không bị ảnh hưởng quân mệnh. Điều Lạc Lan cần không phải là mệnh lệnh mà là khả năng thích ứng, chúng ta không cần phải ra bất cứ lệnh gì hạn chế cô ấy, cứ để Lạc Lan tự giải quyết những chuyện mình gặp phải là được!” Kiếp trước y học cơ khí, hiểu biết về lịch sử của y chỉ giới hạn ở kiến thức cấp hai và cấp ba, cũng như một số lịch sử sau này mà y đã từng xem. Tuy biết rõ phương hướng lịch sử chung của thế giới này, nhưng y cũng không rõ lắm khi nào nó sẽ bị chia nhỏ thêm. Trong các sách giáo khoa lịch sử kiếp trước, Nước K chỉ được nhắc đến khi giải thích về ảnh hưởng của cây lúa nước L nên Kim Phi cũng không biết rõ lắm. Trong trường hợp này, nếu cứ tùy tiền múa tay múa chân bậy bạ thì còn tệ hơn. Cho nên Kim Phi quyết định tin tưởng Lạc Lan và để cô ấy tự quyết định công việc của quân viễn chinh. “Mặc dù ta chưa từng tới nước K, nhưng ta biết nước K không lớn bằng kinh thành của chúng ta. Chiến đấu cũng không phức tạp như kinh thành lúc trước, khi ấy Lạc Lan có thể nhanh chóng mở ra cục diện mới ở kinh thành, với năng lực của cô ấy, mở ra cục diện mới ở nước K hẳn là không khó.” Kim Phi nói: “Việc chúng ta cần làm bây giờ, là gia tăng lực lượng hạm đội thủy quân, chờ phía Lạc Lan thu mua đủ cây bông vải và lúa, chúng ta cần có đủ khả năng vận chuyển chúng về, nếu lỡ cánh Lạc Lan gặp nguy hiểm, có thủy quân ở đó sẽ không để cho bọn họ phải chiến đấu một mình!” Mặc dù nước K cách Đại Khang rất xa, nhưng Kim Phi không dám bảo đảm, chưa từng có người Đại Khang nào đi qua nước K. Nhỡ đâu hành động dùng châu Thủy Ngọc đổi lấy lương thực của Lạc Lan bị phá, quyền quý ở nơi đó chắc chắn sẽ tức giận vô cùng. Trình độ dã man của các gia tộc đứng đầu nước K, không thua kém gì so với các bộ lạc gia tộc trên cao nguyên, một khi bọn họ thẹn quá hóa giận, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được. Kim Phi phải đảm bảo an toàn cho đội viễn chinh và Lạc Lan. Cửu công chúa gật gật đầu, bày tỏ sự đồng ý với những lời Kim Phi nói, sau đó lại cau mày: “Phu quân nói có lý, nhưng theo ta biết, thuyền và nhân công của thủy quân vẫn luôn không đủ dùng, trước đó đã phái một hạm đội đi tới nước K rồi, nếu như lại ra lệnh phái người đi tiếp, e rằng sẽ bị thiếu quân phòng thủ ở Đông Hải.” Bởi vì có sự tồn tại của thủy quân, nên Kim Phi không bố trí quá nhiều nhân viên hộ tống ở lại Đông Hải, Trịnh Trì Viễn vì muốn thể hiện lòng trung thành, cũng vì tránh cho Cửu công chúa nghĩ nhiều, nên mãi đến bây giờ vẫn chưa mở rộng quy mô thủy quân.
Trước kia thủy quân chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là chống lại hải tặc.