Bây giờ thủy quân còn cần phải bảo vệ khai thác và vận chuyển rong biển, còn phải bảo vệ thuyền của ngư dân ra khơi đánh cá, lúc trước có một toán quân tinh nhuệ đi theo hạm đội Viễn Dương tìm kiếm Châu Mỹ, mấy hôm trước lại phái một đội khác tới nước K.... Mỗi công việc đều cần khá nhiều người. Mặc dù bây giờ có ít hải tặc hơn so với trước đây, nhưng thủy quân lại bận rộn hơn so với lúc trước nhiều. Nếu như tiếp tục phái người tới nước K, e rằng lực lượng phòng thủ ở Đông Hải sẽ xảy ra vấn đề. “Phía Đông Hải chúng ta có thể nghĩ cách điều người từ nơi khác đến đó, nhưng phía Lạc Lan không thể chờ nổi nữa, mùa vụ không thể chờ!” Kim Phi lạnh lùng nói: “Nếu phía nước K có đầy đủ cây bông vải và lúa, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách, để bọn họ mang về trước vụ mùa năm sau, không thể làm trễ nại vụ gieo trồng của người dân được!” Trong quan niệm của Kim Phi, cao nguyên vẫn là một phần trong tấm bản đồ Hoa Hạ, người dân ở đó là con cháu Viêm Hoàng, nên khi nhằm vào người Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, thái độ của Kim Phi rất cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ quá, y sẽ không dùng bạo lực chống lại bọn chúng. Nhưng nước K và nước B không giống vậy, trong lòng Kim Phi không hề có chút kiêng dè nào với bọn họ. Nếu nhưng bọn họ đồng ý trao đổi cây bông vải và giống lúa, Kim Phi sẽ giữ vững mối quan hệ mua bán lâu dài với họ, nhưng nếu bọn họ không đồng ý, Kim Phi sẽ không ngại sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề với bọn họ. Mặc dù ngồi phi thuyền đến nước K chỉ mất mấy ngày, nhưng năng lực vận chuyển của phi thuyền có hạn, nếu muốn vận chuyển lượng lớn cây bông và giống lúa, chỉ có thể dựa vào thuyền bè mà thôi. Đội thuyền Đông Hải chưa từng tới nơi xa như nước K lần nào, lần này cần phải thăm dò tuyến đường, không chỉ vậy mà còn phải đối phó với những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, vì đảm bảo tốc độ và an toàn, trước đó Kim Phi đã sai Trịnh Trình Viễn phái mấy chiếc thuyền lầu đầu hơi nước đến đó rồi. Nhưng sau khi đọc tấu chương của Lạc Lan, Kim Phi quyết định đẩy mạnh năng lực vận tải, để cho Trấn Viễn số hai càng phù hợp đi trên biển hơn qua đó, tranh thủ cố gắng vận chuyển nhiều nhất cây bông vải và giống lúa về trong cùng một lần. Có mấy thuyền vận chuyển giống lúa và cây bông vải về, chỉ cần hai năm thôi, cây bông vải và giống lúa của nước L có thể nở hoa khắp Xuyên Thục rồi. Như vậy sau này cho dù chuyện mua bán có xảy ra chuyện, cũng không cần lo lắng giống cây có vấn đề nữa. Nghĩ tới này, Kim Phi lập tức ngồi lên vị trí của Cửu công chúa, đích thân viết thư hồi âm cho Lạc Lan. Sau khi viết xong y đưa cho Cửu công chúa đọc qua một lần, xác nhận không có vấn đề, lại ấn con dấu của y lên, đóng kín thư lại rồi giao cho Liêu Quân. Khi Liễu Quân đã đi, Kim Phi lần lượt viết cho Trương Lương, Khánh Hoài, đội thuyền Trấn Viễn số hai và Trịnh Trì Viễn mỗi người một bức thư, ra lệnh cho Trấn Viễn số hai sau khi kết thúc nhiệm vụ, thì phải đến Đông Hải báo cho thủy quân đầu tiên. Vì bảo đảm an toàn ở Đông Hải, Kim Phi ra lệnh Trương Lương và Khánh Hoài rút 500 người từ trong quân của họ, đến đóng ở Đông Hải. Kim Phi giao thư cho Tiểu Ngọc, lúc đó trời đã tối mù rồi. Ban nãy Nhuận Nương bảo sẽ sai Tiểu Nga đến gọi bọn họ ăn cơm, nhưng mà lại bị Quan Hạ Nhi ngăn lại. Quan Hạ Nhi đã từng trách Cửu công chúa không chỉ một lần, nói cô ấy không ăn cơm cho khỏe, đến giờ cơm thường xuyên gọi mà không về ăn. Lúc này cô đột nhiên hiểu cho Cửu công chúa rồi. Cây bông và lúa của nước K có liên quan trực tiếp tới vấn đề cơm ăn và áo ấm của con dân Đại Khang, quan trọng đến mức không cần nói cũng biết, hơn nữa Liêu Quân và Tiểu Ngọc bên cạnh còn đang chờ thư hồi âm của Cửu công chúa và Kim Phi. Thời điểm này, nếu Kim Phi và Cửu công chúa mà bỏ mặc bọn họ đi về ăn cơm, thì thật sự là không ra gì. Đổi thành mình, Quan Hạ Nhi cảm thấy cô không xơi nổi. Có sự sàng lọc của đội Chung Minh và xem xét lần hai của viện Khu Mật, tấu chương được đưa đến tay Cửu công chúa, lấy bừa một quyển ra, cũng liên quan đến mạng sống của rất nhiều người. Từ trạng thái bây giờ của Cửu công chúa cho thấy, cô ấy đã sớm quen với chuyện này rồi. Có hôm trời khuya vắng người, Quan Hạ Nhi và Kim Phi đã từng thì thầm nói về ngôi vị hoàng đế, Kim Phi nói làm hoàng đế không dễ như vậy đâu, còn nói y không làm nổi. Khi đó Quan Hạ Nhi còn không hiểu, cho rằng mỗi ngày Cửu công chúa chỉ xem tấu chương, lại không cần ra đồng làm việc, thế thì có gì khó khăn đâu chứ? Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra làm hoàng đế thật sự không sung sướng như vậy.
Trên đường về ăn cơm, Quan Hạ Nhi kéo tay Cửu công chúa, dịu dàng nói: “Vũ Dương, muội đã vất vả rồi!”