Công chúa Lộ Khiết biết được, buồn tới mức cơm cũng không ăn. Dưỡng thương lâu như vậy, vết thương của cô ta đã gần như lành hẳn, những vết thương bên ngoài đã khép lại hoàn toàn. Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn không vui, vì Quan Hạ Nhi gần đây phải chăm sóc ba đứa nhỏ, ngày càng ít đến, mỗi khi cô ta nhắc tới chuyện chính, Quan Hạ Nhi lại chuyển đề tài. Công chúa Lộ Khiết nhận ra, con đường trở thành phu nhân của cô ta ngày càng khó đi. Gần đây Lộ Khiết đang nghĩ ra cách nào đó để đột phá, không ngờ mình thì chưa nghĩ ra, mà đoàn sứ giả của Cao Nguyên đã tới, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng. Công chúa Lộ Khiết vốn đã đứng ngồi không yên, nay càng thêm sốt ruột. Cô ta đứng dậy, vươn hai tay ra: “Băng Nhi, Sương Nhi, thay đồ giúp bổn cung, bổn cung muốn ra ngoài một lát!” Băng Nhi và Sương Nhi liếc nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài, nhưng hai người không dám hỏi, một người giúp công chúa Lộ Khiết thay thường phục, người còn lại thì đi vào lấy quần áo. Lúc thay đồ cho cô ta, Băng Nhi âm thầm đoán công chúa Lộ Khiết muốn đi gặp ai. Lẽ nào là Kim tiên sinh? Nhưng ngay sau đó Băng Nhi đã bác bỏ ý nghĩ này. Cô ta biết Đường Tiểu Bắc đã về, bây giờ mà đi tìm Kim Phi, không khác gì khiêu khích Đường Tiểu Bắc, điện hạ nhà cô ta sẽ không bao giờ gây phiền phức cho tiên sinh. Không phải Kim Phi, vậy là Quan Hạ Nhi. Cô ta nghĩ thầm trong đầu, nhưng tay vẫn không dừng lại, hơn mười phút sau, công chúa Lộ Khiết đã thay xong một người lễ phục. Nhân lúc Sương Nhi đang chỉnh lại tóc tai cho mình, công chúa Lộ Khiết hỏi: “Băng Nhi, ngươi đi xem xem thư phòng còn sáng đèn không?” Bây giờ họ đang ở hậu viện trong nhà của Kim Phi, từ đây tới thư phòng không tính là xa, đứng trên đài quan sát trong sân là đã có thể thấy. Dù không nhìn được rõ, nhưng thấy có sáng đèn hay không thì vẫn được. Chẳng qua chuyện này khiến Băng Nhi bất ngờ, cô ta đoán công chúa Lộ Khiết sẽ đi tìm Quan Hạ Nhi, không ngờ là đi tìm Cửu công chúa. Hình như quan hệ giữa điện hạ nhà cô ta với nữ Đế của Đại Khang cũng không tốt lắm? Đi tìm cô ấy làm gì? Nhưng Băng Nhi không dám hỏi nhiều, đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài sân, tung người nhảy lên nóc nhà. Động tác của Băng Nhi rất nhanh, chả mấy chốc đã nhảy xuống khỏi mái nhà. Vào phòng, công chúa Lộ Khiết đang viết gì đó. “Điện hạ, đèn của ngự thư phòng vẫn còn sáng.” Băng Nhi vội báo nói. “Viện Khu Mật thì sao?” Công chúa Lộ Khiết lại hỏi. “Cũng đang sáng,” Băng Nhi đáp. “Vậy thì được, ngươi đi tới viện Khu Mật một chuyến, đưa cái thiếp mời này cho Thiết Thế Hâm Thiết đại nhân!” Công chúa Lộ Khiết đặt bút, đưa tờ thiệp mời vừa viết xong cho Băng Nhi. Băng Nhi hơi ngơ ngác, có điều hai tay vẫn nhận thiệp mời, quay người rời đi. “Chúng ta cũng đi thôi!” Công chúa Lộ Khiết nhìn gương chỉnh sửa lại đầu tóc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, thì đứng dậy. Sương Nhi hơi do dự, hỏi: “Điện hạ, chúng ta không đợi Băng Nhi về à?” Theo quy củ Đại Khang, đều đưa thiếp mời vào buổi sáng, bây giờ đã đêm, vừa nãy công chúa Lộ Khiết bảo Băng Nhi đi đưa thiếp mời đã không hợp quy củ lắm, Thiết Thế Hâm chưa chắc đã nhận. Cho dù Thiết Thế Hâm có nhận, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới gặp họ, bây giờ công chúa Lộ Khiết mà qua, không phải sẽ bị đập cửa vào mặt à? Mình chỉ là nô bộc, tự đi một chuyến cũng thôi, nhưng công chúa Lộ Khiết là ngọc quý của thảo nguyên, nếu chạy tới Ngự Thư Phòng rồi lại xám xịt đi về, Sương Nhi thấy hơi mất thân phận của công chúa Lộ Khiết.