Ba huynh đệ nhà họ Hà nổi tiếng là kẻ khó đối phó ở trấn Tân Nguyệt, bị bọn họ ghim thù thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Người dân tên là Tào Trúc Can Nhi sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt, vội vã lùi lại vào đám đông. Nhưng Hà lão nhị không muốn buông tha cho hắn. Không biết là do rảnh rỗi phát chán hay là do muốn lập uy mà Hà lão nhị đi nhanh về phía trước, muốn bắt được người dân thường dó. Lúc này huyện lệnh đang đứng ở trong đám đông để quan sát, lão trưởng trấn nhanh chóng đứng trước mặt Hà lão nhị rồi nói: “Hà lão nhị, ngươi muốn làm gì?” “Vừa rồi hắn vu cáo hãm hại chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Hà lão nhị chỉ vào người dân thường đó rồi quát: “Lão trưởng trấn, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta gọi ngươi vài tiếng trưởng trấn thì ngươi cho rằng bản thân là một nhân vật lớn, ngươi đừng quên cái chức trưởng trấn này của ngươi từ đâu mà có!” "Nhị ca nói đúng, cái chức trưởng trấn này của ngươi có được là nhờ bọn ta bỏ phiếu mới có, nếu không có phiếu của chúng ta thì bây giờ ngươi vẫn chỉ là giáo viên trong nhà Tiết địa chủ mà thôi!” “Mậu ca nhắc đến chuyện này thì ta mới nhớ ra, lúc đó La ngốc cùng với đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết địa chủ cùng nhau ra ngoài đã bị ăn tát một cái tát thật mạnh, La ngốc mà ông ta đến rắm còn không dám đánh!” “Ta cũng từng chứng kiến La ngốc bị tát hai lần!" "Xem ra chỉ có đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết chủ mới có thể đánh bại được La đại trưởng trấn của chúng ta thôi, hay là chúng ta mời đứa con trai ngốc nghếch của ông ta đến đây đi?” “Hình như đã chuyển đến kênh Công Hiệp rồi, chút nữa ta thử đi tìm xem!” Những tên côn đồ lưu manh khác cũng cười ha ha hùa theo Hà lão nhị. Quan trọng là những gì họ nói đều là sự thật, trước khi đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất thì, lão trưởng trấn đã làm tiên sinh tư thục ở trong nhà địa chủ, nhiệm vụ chính của ông ta là dạy con trai của địa chủ đọc sách. Nhưng người con trai đó từ nhỏ đã bị sốt đến mức hỏng đầu, hoàn toàn không thể đọc sách được, hơn nữa tính tình vô cùng gắt gỏng, bất kể thời gian hay địa điểm nào thì động một tý là sẽ đánh người, rất nhiều người ở trấn Tân Nguyệt đều đã nhìn thấy. Chẳng qua từ khi ông ta trở thành trưởng trấn thì chuyện này cũng rất ít người nhắc đến, gần như lão trưởng trấn cũng quên mất những năm tháng đó. Giờ đây bị đám người Hà lão nhị nhắc lại chuyện đó thì chẳng khác nào đang vạch trần vết sẹo của lão trưởng trấn! Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta cũng không phản bác lại. Đáng tiếc đám người Hà lão nhị không hề dừng lại mà tiếp tục nói: "Đúng rồi La trưởng trấn, nói đến nhà Tiết địa chủ, đất nhà ông ta đều là đất tốt, có phải khi chia đất ngươi cũng lấy được đồ tốt của nhà họ không?” “Tiết địa chủ có mấy người tiểu thiếp trông tươi ngon mọng nước lắm, La ngốc, có phải ngươi thích tiểu thiếp của ông ta rồi không?” “Ngươi nói như thế thì ta nhớ ra rồi, tháng trước có một hôm ta dậy đi tiểu lúc nửa đêm thì nhìn thấy có một cô nương trang điểm xinh đẹp đi vào nhà La trưởng trấn, lúc ấy ta cũng không để ý lắm nhưng bây giờ ngẫm lại thì không phải chính là tiểu thiếp của nhà địa chủ hay sao?” “Ta cũng từng chứng kiến một lần, chỉ có đều không phải là người trẻ nhất, mà là người thứ ba, cái người ở Đồ Gia Trang ấy. “Là cái người ngực tấn công mông phòng thủ đấy á?” “Đúng, chính là cô ta!” “Aiza La trưởng trấn, không nhận ra ngươi lại là người có con mắt tinh tường như thế đấy! Có phải lúc làm ở nhà Tiết địa chủ ngươi đã sớm thông đồng với họ rồi hay không, cho nên đứa con trai ngốc kia mới luôn đánh ngươi?” “La trưởng trấn cũng không bạc đãi với Tiết địa chủ nhỉ, bao nhiêu người trong làng đã bị ông ta đánh chết rồi? Thế mà Tiết địa chủ vẫn an ổn sống sót? Hơn nữa lại được chia cho mảnh đất tốt nhất? Đấy chằng phải đều là công lao của La trưởng trấn hay sao?” Bọn côn đồ lại bắt đầu giễu cợt. Chuyện lão trưởng trấn từng là gia sư của nhà địa chủ là sự thật, chuyện thường xuyên bị học trò bạt tai cũng là sự thật, nhưng chuyện thông đồng với tiểu thiếp của nhà địa chủ rồi lấy mảnh đất tốt nhất cho gia đình Tiết địa chủ thì chính là chuyện do đám côn đồ này thêu dệt lên.
“Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"