Lão trưởng trấn tức giận đến mức ria mép run loạn xạ: “Ta và vị phu nhân đó trong sạch, các người nói về ta thì thôi đi, vì sao còn muốn làm ô uế thanh danh của nữ nhân nhà người ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ bị ông trời trừng phạt sao?” Ở bất kỳ thời đại nào, tung tin đồn về thanh danh cũng là cách nhanh nhất và rẻ nhất để hủy hoại một nữ nhân. Chỉ cần tùy ý bịa ra vài câu rồi đợi tin tức đó được truyền đi, thì cho dù cô ấy có làm chuyện này hay không thì cơ bản cược đời của cô ấy xem như đã bị hủy. Đặc biệt là ở thời phong kiến, những lời bịa đặt như vậy đã đủ giết người rồi! Hàng năm có vô số nữ nhân bị buộc phải treo cổ tự tử trên sông để chứng minh bản thân trong sạch. Mà ngay cả khi họ tự tử thì họ vẫn có thể không chứng minh được bản thân trong sạch, mà thay vào đó họ lại có thể bị người đời nói rằng vì xấu hổ và giận dữ nên mới tự sát. Không phải tất cả các địa chủ đều là kẻ ác, nhà họ Tiết cũng được coi là một địa chủ tương đối tốt bụng, cũng coi như là đối xử ôn hòa với tá điền nên danh tiếng ở trấn Tân Nguyệt cũng khá tốt vì thế khi diễn ra đại hội xét xử nhà họ Tiết đã tránh được một kiếp, đội Chung Minh chỉ lấy đi đất đai và tiền tiết kiệm của họ chứ không làm khó họ quá nhiều. Khi đất đai được chia, nhà họ Tiết cũng được phép tham gia dựa trên nhân khẩu của họ. Việc nhà họ Tiết có được miếng đất tốt hoàn toàn là do họ may mắn và người dân địa phương cũng công nhận điều đó. Nhưng bây giờ huynh đệ nhà họ Hà lại dùng chuyện đó để công kích lão trưởng trấn. Mặc dù tính cách của lão trưởng trấn khá mềm mỏng, có thể chịu đựng việc ba huynh đệ nhà họ Hà công kích mình nhưng ông ta không thể chịu được việc đối phương nói rằng ông ta lợi dụng chức vụ của bản thân để đi cửa sau với nhà họ Tiết, cũng không thể chịu đựng được việc đối phương đặt điều về nữ nhân nhà họ Tiết. Thư sinh chính là một kẻ vô dụng, năm đó lão trưởng trấn có thể sống sót được chính là nhờ Tiết gia chủ nể mặt nên đã giao cho ông ta một công việc tử tế để có thể duy trì được phẩm cách của một học giả, sau khi đến nhà họ Tiết, ngoại trừ đứa con trai ngốc nghếch ra thì những thành viên khác trong gia đình nhà họ Tiết cũng rất tôn trọng ông ta, đó là lý do tại sao lão trưởng trấn lại có thể bao dung cho đứa con trai ngốc nghếch của nhà họ Tiết. Từng có một khoảng thời gian lão trưởng trấn luôn coi nhà họ Tiết nhà người một nhà vì thế ba huynh đệ nhà họ Hà nói như thế khiến lão trưởng trấn rất tức giận. “Tên họ Hà kia, nếu các ngươi muốn khai hoang thì cầm cuốc tới đây khai hoang, nhưng nếu các ngươi chỉ muốn chiếm mảnh đất này thì không được!" Lão trưởng trấn hiếm khi trở nên cứng rắn: “Hôm nay hoặc là các ngươi chia đất ra hoặc là giao đất ra đây!” “Ông đây không muốn chia cũng chẳng muốn giao ra đấy, ngươi có thể làm gì chúng ta?” Hà lão nhị là người có tính cách dễ bốc đồng nhất, ngửa cổ hét lên. Hét xong hắn đẩy cảm thấy vẫn chưa đủ mà còn đẩy đẩy lão trưởng trấn một cái. Nhân viên văn phòng của lão trưởng trấn ở phía sau vừa thấy thì nhanh chóng nháy mắt với huynh đệ của mình. Huynh đệ của nhân viên văn phòng thấy thế thì bước đến đẩy Hà lão nhị: “Ngươi muốn làm gì?” Nếu là lão trưởng trấn hoặc là nhân viên văn phòng thì có thể Hà lão nhị sẽ kiêng dè nhưng vì đối phương cũng là thường dân như hắn nên Hà lão nhị đã thẳng tay đánh một quyền đến. Nhân viên văn phòng nhân cơ hội tiến đến, giả vờ can ngăn, kéo Hà lão nhị lại. Kết quả bị Hà lão nhị đánh một quyền, đá một cước. Đây chính là diễn trò điển hình, tên côn đồ đứng phía sau Hà lão nhị thấy chướng mắt, dùng một cước đá văng nhân viên văn phòng. “Trời ơi, các ngươi đừng đánh nữa!” Một số binh phủ đi theo huyện lệnh tiến đến khuyên ngăn. Đương nhiên, bọn họ vẫn diễn trò như trước nhưng chỉ kéo bọn côn đồ chứ không kéo hai huynh đệ nhân viên văn phòng. Tên côn đồ bị bọn họ giữ chặt còn bị đánh thêm mấy phát nữa.