Một người dù thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có những lĩnh vực không phải sở trường, vì vậy những gia tộc quyền lực đều đào tạo ra những mưu sĩ và tử sĩ. Và hoàng tộc là gia tộc lớn nhất trong thiên hạ, hoàng đế đương nhiên cũng sẽ bồi dưỡng những trợ thủ đắc lực, hơn nữa còn đào tạo với quy mô lớn. Dưới tay những gia tộc quyền lực đều là mưu sĩ và tử sĩ, còn dưới tay hoàng đế đều là đoàn cố vấn và cao thủ đại nội. Nữ quan có thể làm cố vấn cho Cửu công chúa chắc chắn không phải là người bình thường. Câu hỏi của Kim Phi nghe có vẻ khó hiểu, nhưng nữ quan này hiểu ngay Kim Phi đang muốn hỏi gì. Nữ quan cười đáp: “Đại Cường từng hai lần đề xuất với bộ Binh và bộ Hộ, nói rằng Đông Hải ngày càng thịnh vượng và dân số ngày càng tăng. Vì sự ổn định của Đông Hải, cần phải mở rộng quy mô của đội hộ tống nên đã xin thêm người từ bộ Binh và xin ngân lượng để mở rộng doanh trại từ bộ Hộ". Tiên sinh cũng biết tình hình hiện tại của chúng ta. Sau khi nhận được báo cáo, Bệ hạ đã từ chối việc chi viện người, nhưng lại chấp thuận việc xin ngân lượng để mở rộng doanh trại! Xét theo những gì Đại Cường vừa nói, có lẽ Bệ hạ đã dùng danh nghĩa của ngài để làm điều đó. "Có thể lắm", Kim Phi khẽ gật đầu. Đây quả thực là tác phong của Cửu công chúa. Ban đầu y còn âm thầm oán trách về việc Cửu công chúa không hỏi ý kiến y trước. Nhưng khi nữ quan nói điều này, Kim Phi chợt nhận ra rằng việc cho phép Đại Cường mở rộng doanh trại chỉ là một trong số rất nhiều việc mà Cửu công chúa xử lý hàng ngày. Hơn nữa, việc mở rộng doanh trại này đối với Kim Phi và Cửu công chúa mà nói, quả thật không phải chuyện gì to tát, Cửu công chúa không bàn bạc với y cũng là chuyện bình thường. Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Kim Phi hoàn toàn tiêu tan. Y gật đầu với nữ quan rồi bước vào sân. Mặc dù Kim Phi đã không ở đây mấy tháng, nhưng Đại Cường cứ nửa tháng sẽ phái người đến dọn dẹp. Lần này biết Kim Phi tới, anh ta càng dọn dẹp cẩn thận hơn, mọi thứ trong nhà đều được lau chùi cẩn thận nên không có chút bụi nào. Nhuận Nương rất hài lòng với điều này, cười khen: “Cường ca thật sự đúng là người phụ trách tốt, huynh ấy làm việc rất tỉ mỉ chu đáo”. Quan Hạ Nhi lo lắng Kim Phi không quen ăn uống ở bên ngoài nên mỗi lần y ra ngoài đều bảo y đưa Nhuận Nương theo. Kim Phi từng sống ở Đông Hải một thời gian, Nhuận Nương và Đại Cường cũng quen biết nhau, cho nên khi gặp lại Đại Cường, Nhuận Nương vẫn thoải mái gọi hai tiếng “Cường ca”. Đại Cường lúc đầu không dám đồng ý, nhưng về sau thấy Kim Phi không để ý nên cũng quen dần. “Đại Cường không chỉ trở nên cẩn thận chu toàn hơn mà còn học được cách dự phòng trước cho mọi tình huống, viết thư xin ngân lượng và xin người nữa kìa”, Kim Phi cười nói. "Thật sao?" Nhuận Nương cười nói: "Mọi người đều ngày một tốt hơn, thật tốt quá!" "Đúng vậy, tốt quá!" Kim Phi cũng cảm thán một câu. Kỳ thực y biết Đại Cường có thể xung trận chiến đấu không có vấn đề gì, nhưng nói đến cẩn thận và có tầm nhìn xa trông rộng, Đại Cường vẫn còn nhiều thứ phải học. Việc cử người đến dọn dẹp nhà cửa và viết thư kiến nghị trước đó rất có thể là ý tưởng của quan văn thư đứng sau. Tuy nhiên, khả năng lắng nghe ý kiến của quan văn thư của Đại Cường cũng là một loại tiến bộ, anh ta quả thực đang dần tiến bộ hơn. Đây cũng là ý nghĩa của việc Kim Phi tạo ra chức quan văn thư. Hầu hết các nhân viên hộ tống đều xuất thân cơ hàn, tính tình nóng nảy dễ bốc đồng, họ cần một vị quan văn thư để lấy lại sự cân bằng trong đội và giáo dục tư tưởng cho binh lính.
Từ tình hình hiện tại, quyết định của Kim Phi là chính xác. Tiêu cục Trấn Viễn có thể duy trì kỷ luật nghiêm khắc và truyền thống tốt đẹp, không thể thiếu công lao của các quan văn thư.