Nhìn thấy người phụ nữ bưng chậu gốm tới, hai đứa trẻ đồng thời nuốt nước bọt. Người phụ nữ đưa chậu cháo cho cô bé trước: "Quyên Nhi, ăn đi!" Cô bé cầm chậu cháo và húp một ngụm lớn. Anh trai vốn muốn ngăn cản cô bé, nhưng nhìn thấy em gái như vậy, cuối cùng cậu bé cũng không nói gì. Thấy cô bé đã uống khoảng một nửa số cháo còn lại, người phụ nữ nói: "Quyên Nhi, hãy để phần một ít cho anh trai con!" Sau đó cô bé đặt chậu cháo xuống, liếm môi rồi đưa cái chậu cho anh trai. Nhưng cậu bé không nhận lấy cái chậu: “Mẹ, lát nữa con lấy, mẹ ăn đi!” "Mẹ không ăn được nhiều, vừa rồi đã ăn no rồi!" người phụ nữ lắc đầu đẩy chậu cháo về phía trước: "Tiểu Phong, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút, nếu không con không cao lên được thì phải làm sao đây?" “Con không ăn!” cậu bé bướng bỉnh quay đầu sang một bên. Hoàn cảnh gia đình ba người này trước đây cũng khá giống với hoàn cảnh gia đình Tiểu Lưu. Tổ tiên họ để lại mấy chục mẫu đất, cũng có thể coi như tiểu địa chủ, không giàu có quyền lực nhưng vẫn đủ ăn đủ sống. Nhưng khi tình trạng hỗn loạn xảy ra, bọn thổ phỉ tới cướp hết lương thực và tiền bạc của gia đình họ. Người bố từng được đọc sách và đi đây đi đó nhiều nên cũng có chút kiến thức. Sau khi bọn thổ phỉ đầu tiên rời đi, bố cậu bé đoán sau này có thể sẽ có thêm nhiều thổ phỉ tới nên ông ấy đã đưa ra quyết định nhanh chóng, lấy hết số tiền tiết kiệm giấu trong hầm, mua một ít ngũ cốc rồi cùng vợ con bỏ đi trong đêm, chạy tới Đông Hải - nơi mà một người bạn tốt của ông ấy từng nhắc đến. Phải nói rằng quyết định của người bố vô cùng đúng đắn. Một ngày sau khi họ rời đi, bọn thổ phỉ lại ập đến. Toàn bộ lương thực của họ đã bị bọn thổ phỉ đầu tiên lấy đi, nếu gia đình họ không rời đi, toán thổ phỉ thứ hai không cướp được gì rất có thể sẽ giết hại gia đình họ. Việc trốn khỏi quê hương là một quyết định đúng đắn nhưng hành trình về phía Đông của họ cũng đầy rẫy những hiểm nguy. Chưa đầy mười ngày họ đã gặp phải mấy toán thổ phỉ. May mắn thay, bố cậu bé có kinh nghiệm đi ra ngoài và có thể nhận thấy nơi nào dễ có bọn tặc phỉ mai phục nên gia đình họ đã đi đường vòng để tránh. Nhưng đến ngày thứ mười một sau khi rời khỏi nhà, bố cậu bé đã mắc sai lầm và gia đình họ bị chặn lại ở một nơi không có bọn cướp mai phục. Kẻ chặn họ lại không phải là bọn cướp mà là một số người tị nạn. Kỳ thực không phải người bố đoán nhầm, mà là những người tị nạn này thoạt đầu không muốn cướp bóc, nhưng khi thấy gia đình họ chỉ có một người đàn ông, vài phụ nữ và trẻ em, bọn họ đột nhiên nghĩ đến việc cướp bóc. May mắn thay, những người tị nạn này lần đầu tiên cướp bóc, còn non kinh nghiệm và không đủ tàn nhẫn nên đã bị bố cậu bé dùng dao chống trả. Người bố ở lại đối đầu với bọn cướp và bảo ba mẹ con chạy trước. Mặc dù họ thoát được kiếp nạn nhưng cũng lạc mất người bố từ đó. Sau đó họ muốn quay lại tìm ông ấy nhưng trong lúc sợ hãi họ đã chạy thục mạng mà không biết phương hướng, cho nên sau cùng không tìm được ông ấy. Sau khi tìm kiếm suốt đêm, họ không tìm thấy người bố mà gặp một nhóm người tị nạn khác. Sau khi biết nhóm người tị nạn này cũng sẽ đến Đông Hải, mẹ cậu bé đã suy đi tính lại nhiều lần và quyết định theo họ đến Đông Hải trước, sau đó mới từ từ tìm kiếm chồng mình. Nhóm người tị nạn này tương đối đông, trên đường cũng có ngày càng đông người gia nhập. Cho nên những băng nhóm thổ phỉ thường không dám khiêu khích họ, cuối cùng ba mẹ con đã thuận lợi đến Đông Hải. Nhưng trên đường đi, họ đã tiêu hết tiền bạc, lương thực mang theo và suýt chết đói. May mắn thay, thương hội Kim Xuyên mở lều cháo để phát cháo cho người tị nạn, nhờ đó mẹ con họ mới có thể sống sót. Ban ngày họ đi khắp nơi tìm kiếm người bố, ban đêm thì tìm một nơi trú ẩn rúc vào nhau để giữ ấm. Em gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng người anh trai đã là một thiếu niên và đã chứng kiến những khó khăn của mẹ trên suốt đường đi.
Làm sao mẹ có thể không đói được? Chỉ là mẹ muốn để lại cháo cho hai đứa con.