Phía sau họ, các nữ công nhân cũng rút súng kíp ra chĩa vào những người hô hào nổi loạn! Trên đài quan sát bên trong xưởng cá muối, sắc mặt Kim Phi vô cùng khó coi. Từ tối qua y đã đoán có thể xảy ra chuyện như vậy nên sáng sớm nay đã vội vã đến xưởng cá muối. Khi những người tị nạn mới bắt đầu tụ tập, y đã ra lệnh cho đội an ninh đuổi họ đi. Đáng tiếc là số lượng người tị nạn quá nhiều, sau khi một nhóm bị đuổi đi, hai nhóm khác lập tức kéo đến. Hơn nữa, trong số những người tị nạn bị đuổi đi cũng có rất ít người thực sự rời đi, đa số họ bị đuổi ở phía Tây thì lúc sau lại quay lại từ phía Đông. Kết quả là ngày càng có nhiều người tị nạn kéo đến, và điều mà Kim Phi lo lắng nhất đã xảy ra. "Đáng chết, những kẻ đó chắc chắn là gian tế!" Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống và giận dữ nói. Sau vài tháng tuyên truyền nhật báo Kim Xuyên và mở lều phát cháo, người tị nạn về cơ bản đã công nhận chính quyền của Xuyên Thục. Hình phạt cho tội phản loạn ở thời phong kiến vô cùng tàn khốc, mọi người đều hy vọng sẽ có người nổi loạn nhưng rất ít người dám làm người nổi dậy đầu tiên. Khi người bình thường nghe những lời kêu gọi nổi loạn, họ cũng đều tránh né vì sợ liên lụy đến mình. Ban nãy khi những kẻ kia la hét kích động đám đông, những người tị nạn xung quanh vô thức tránh xa họ. Bởi vì đám đông cản trở, quan binh không thể nhìn rõ những kẻ nổi loạn, nhưng đám người Kim Phi đứng trên cao nhìn xuống thì có thể thấy rõ. Nhưng nhìn thấy bọn chúng cũng vô ích, những kẻ nổi loạn đang ẩn náu trong số những người tị nạn. Nếu cho quân lính vào bắt người, có lẽ sẽ khiến những người tị nạn hoảng sợ và khiến tình hình trở nên hỗn loạn và tồi tệ hơn, vậy là đám quân nổi loạn đó sẽ được như ý nguyện. Đây cũng là lý do khiến bọn chúng rất tự tin. "Tiên sinh, chúng ta sẽ thực sự ra tay sao?" Thiết Thế Hâm vẻ mặt bối rối hỏi. Kim Phi không trả lời, Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Thiết đại nhân có biện pháp nào tốt hơn không?” Mặc dù thông cảm với những người tị nạn, nhưng Kim Phi biết hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu những người tị nạn nổi loạn. Vì vậy sau khi nhắc nhở Tiểu Lưu ngày hôm qua, Kim Phi đã đến gặp Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi và nói với họ rằng nếu có nổi loạn, họ phải đàn áp cuộc nổi loạn càng nhanh càng tốt. Nếu những người tị nạn dám tấn công công trường, đội an ninh và đội súng kíp chắc chắn sẽ chống trả không chút do dự. Như vậy chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong cho người tị nạn, nhưng so với sức tàn phá có thể sinh ra từ cuộc nổi loạn, đây là phương pháp ít thiệt hại nhất mà họ có thể nghĩ ra. Thiết Thế Hâm mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì. Cách tốt nhất để đối phó với cuộc nổi loạn là trấn áp nó càng nhanh càng tốt. Sắc mặt Từ Cương cũng rất khó coi, ông ta đang định nói gì đó thì đột nhiên từ đài quan sát bên cạnh vang lên mấy tiếng súng! Phát súng đó bắn thẳng vào đầu kẻ vừa hô hào nổi loạn, khiến hắn ngã thẳng xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân! Những người tị nạn vừa ồn ào đột nhiên im lặng và kinh hãi nhìn xung quanh. Tuy rằng bọn họ cũng nghe thấy tiếng súng, nhưng nó phát ra cách xa họ hơn trăm thước. Bọn họ không hiểu tại sao một âm thanh cách xa hơn trăm thước lại có thể giết chết một người đang đứng ngay gần mình! Nghe nói quốc sư đại nhân rất giỏi chế tạo nỏ, chẳng lẽ là loại nỏ mới? Tuy nhiên, trên người kẻ nổi loạn ban nãy chỉ có một cái lỗ đang chảy máu, không thấy có mũi tên nào! Có thể giết kẻ nổi loạn kia thì có phải thứ này cũng có thể giết những người tị nạn khác không? Con người sợ nhất là những gì mình không hiểu rõ, nhất thời tất cả dân tị nạn đều tránh xa cái xác của kẻ vừa ngã xuống như bệnh dịch.
Sự tham lam và hung dữ vừa loé lên trong mắt những người tị nạn ban nãy giờ cũng đã bị dập tắt.