Biến cố này không chỉ khiến những người tị nạn bị sốc mà còn khiến Thiết Thế Hâm và những người đứng sau Kim Phi phải ngạc nhiên. Chỉ có Kim Phi và Tả Phi Phi vẻ mặt vẫn bình thản. Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi và Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn đài quan sát bên cạnh. Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy vô cùng ngạc nhiên, kích động hỏi: "Đại nhân, Phi Phi, A Quyên và những người khác đã hành động rồi phải không?" Nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến A Quyên, Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Mặc dù không bị ám ảnh bởi quân sự và vũ khí mới như Khánh Mộ Lam, nhưng với tư cách là người đứng đầu viện Khu mật, ông ta chắc chắn biết về súng trường nạp đạn sau. Chỉ là vừa rồi tình thế nguy cấp, lại có tiếng súng phát ra quá đột ngột, cho nên ông ta nhất thời không nghĩ tới loại súng này. So với súng kíp được sử dụng bởi đội súng kíp, súng trường nạp đạn sau chỉ có thể bắn một viên đạn mỗi lần, nhưng cự ly có thể xa hơn và chính xác hơn. Bởi vì yêu cầu rất cao về kỹ thuật, khẩu súng trường nạp đạn sau đầu tiên là do Kim Phi đích thân chế tạo, đồng thời từng viên đạn cũng do y nạp vào. Sau khi trở về từ kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã giao bản vẽ kết cấu của súng trường và đạn cho Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh. Sau khi hai người hiểu được ý nghĩa chiến lược của súng trường nạp đạn sau thì rất coi trọng nó. Họ đã tuyển chọn ra một số tinh anh đáng tin cậy và thành lập một đội bí mật chuyên nghiên cứu súng trường. Sau gần một năm nghiên cứu, dù vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt trên dây chuyền lắp ráp nhưng cả đội đã chế tạo được thêm hàng chục khẩu súng trường. Kim Phi cũng chọn ra hàng chục nhân viên hộ tống từ tiêu cục Trấn Viễn và công nhân có kỹ năng bắn cung tốt nhất từ xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm để thành lập một đội súng trường. Sau khi huấn luyện có hệ thống, phần lớn thành viên của đội súng trường đều gia nhập đội hộ tống phi thuyền để bảo vệ một số phi thuyền quan trọng khỏi bị hải tặc tấn công. Một bộ phận khác được Tả Phi Phi giữ lại, thành lập đội Ảnh Tử để bảo vệ Kim Phi. Là lực lượng cuối cùng bảo vệ Kim Phi, độ bảo mật của đội Ảnh Tử cực cao, ngay cả Thiết Thế Hâm cũng không biết về mật đội này. Trong khi đám đông đang im lặng, Tiểu Lưu ở phía dưới lập tức nhờ người mang hai bục gỗ đến, cầm loa sắt đứng lên đó. "Mọi người hãy nghe ta nói này!" Tiêủ Lưu hét lớn: “Ta biết mọi người muốn giúp đỡ, nhưng trên công trường thật sự đã đủ người, nếu tuyển thêm người sẽ loạn hơn và làm ảnh hưởng đến tiến độ thi công!" Nói thật với mọi người, những dãy nhà ở tập thể này là quốc sư đại nhân đặc biệt xây dựng cho mọi người. Hôm qua mọi người cũng thấy rồi phải không, sau khi nhà xây xong, mọi người sẽ được vào đó ở. Nếu giờ mọi người gây rối khiến quốc sư đại nhân tức giận mà đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo, ai xây nhà, ai tìm đường sống cho mọi người nữa? Những người vừa rồi hô hào bạo loạn đều là gián điệp được địa chủ cử đến để phá hoại, mọi người không được để bị lừa rồi tự làm hại đến chính mình! " Những lời Tiểu Lưu nói khiến nhiều người tị nạn cúi đầu xấu hổ. Đúng vậy, nếu Kim Phi đóng cửa xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên thì ai sẽ phát cháo cho họ? Cho dù xông vào nhà kho của xưởng cá muối để cướp thức ăn, liệu họ có thể sống sót nếu không có đội an ninh duy trì trật tự? Hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, dù có đồ ăn nhưng không có chỗ ở cũng sẽ chết rét! Ý định kích động quần chúng của gián điệp ban nãy thực sự quá rõ ràng, giờ những người tị nạn mới kịp suy nghĩ lại. Tiểu Lưu thấy vậy giơ tay gãi gãi đầu. Các thế lực thù địch bố trí gián điệp trong số những người tị nạn, và Kim Phi cũng bố trí người của mình trong số những người tị nạn. Tiểu Lưu gãi đầu chính là ra tín hiệu cho bọn họ. "Tên gián điệp đáng chết, hắn lại muốn xúi giục chúng ta đối phó với ân nhân của chúng ta, hắn đáng bị đánh chết!" "Đúng vậy, không có xưởng cá muối và thương hội Kim Xuyên, ai sẽ cho chúng ta cháo? Bọn gián điệp quả thực quá độc ác!"