Trước khi Kim Phi đến Đông Hải, y từng nhận được thư Lạc Lan gửi đến, nói công tác thu mua đang tiến triển thuận lợi, thế là Kim Phi phái Trịnh Trì Viễn mang đội tàu sang đó, chở hạt giống lúa nước L và cây bông về. Chẳng lẽ bọn họ đã trở về rồi? Nhưng theo thời gian đã tính thì đâu được mau đến thế? Hay là họ gặp phải chuyện gì rồi? Kim Phi mang nghi vấn và chờ mong trong lòng, y vội vàng đi xuống tường thành, được cận vệ dẫn đường, đi vào văn phòng Lưu Thiết. Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, mấy người trong phòng đều đứng lên chào hỏi y. Kim Phi gật đầu, rồi nhìn về nhân viên hộ tống đang đứng cạnh Lưu Thiết. Nhân viên hộ tống này chính là đội phó của đội viễn chinh, Mã Văn Húc. “Mã ca, các ngươi mang hạt giống về rồi sao?” Kim Phi nói với giọng đầy chờ mong. “Không phải,” Mã Văn Húc cúi đầu, nói: “Hạt giống bị quan thổ ty nơi đó giữ lại rồi!” “Giữ lại?” Kim Phi hỏi: “Các ngươi không lấy châu Thủy Ngọc trao đổi với họ sao?” “Có trao đổi chứ,” Mã Văn Húc đáp: “Ban đầu còn rất thuận lợi, nhưng mà sau đó khi bọn ta thu mua, tích đầy mấy kho hàng hạt giống rồi, muốn vận chuyển qua bến tàu, thì quan thổ ty ở địa phương đó lại đột nhiên đổi ý, nói bọn ta thất lễ với thần núi của họ, phải tịch thu tất cả hạt giống trong kho hàng chúng ta. Kim Phi nghe thế thì nhíu mày: “Rồi sau đó thì sao, các ngươi bắt đầu xung đột với thổ ty phải không?” “Đội trưởng ban đầu đúng là muốn đánh nhau, nhưng Lạc Lan cô nương nói quan thổ ty ở địa phương chính là ông hoàng ở nơi đó, sau này chưa biết chừng chúng ta còn cần đến nơi này thu mua lương thực nữa, gây sự với bọn họ không tốt lắm.” Mã Văn Húc nói: “Khi xuất phát, ngài từng nói, nếu ý kiến của đội trưởng Uông và cô nương Lạc Lan bất đồng, thì phải nghe theo ý kiến của cô nương Lạc Lan, cho nên bọn ta không đánh với họ, cô nương Lạc Lan phái ta trở về xin chỉ thị của tiên sinh.” “Thế này rồi còn xin chỉ thị gì nữa? Bọn chúng đã leo lên đầu chúng ta rồi, chiến con mẹ nó luôn đi chứ!” Kim Phi còn chưa nói gì, trợ tá của Lưu Thiết đã không nhịn được mà mở miệng nói trước: “Tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ bị bắt nạt như thế này đâu? Lão Mã, các ngươi thật nhu nhược, một con đàn bà bảo không được đánh, thì các ngươi không dám đánh!” “Câm mồm!” Lưu Thiết đạp thuộc hạ của mình một cái: “Tiên sinh còn đang ở đây, làm gì có chỗ cho ngươi xen mồm!” Vừa rồi Mã Văn Húc đã nói rõ ràng, Kim Phi mệnh lệnh đội viễn chinh, nếu có ý kiến khác với Lạc Lan thì phải lấy ý kiến của Lạc Lan làm chuẩn, nhưng thủ hạ của hắn vẫn mắng bọn Mã Văn Húc nhu nhược, thì chẳng phải là đang mắng Kim Phi sao? Thuộc hạ kia cũng tự thấy mình bị kích động quá, hắn không dám giải thích cho bản thân, rụt cổ lùi lại vào một góc. Phần lớn nhân viên hộ tống đều là mấy ông đực rựa EQ thấp, mồm nhanh hơn não, Kim Phi cũng chẳng thèm chấp một tên thuộc hạ, y chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, kể lại cho ta từ đầu đến đuôi chuyện các ngươi tới nước K đi.” “Dạ!” Mã Văn Húc gật đầu, sau khi mấy người Kim Phi, Lưu Thiết ngồi xuống hết thì mới dám ngồi xuống theo. Theo lời kể của Mã Văn Húc, sau khi Lạc Lan tới nước K thì không vội vã thu mua luôn, mà trước tiên cô ấy nghiên cứu các nơi, sau khi nghiên cứu rõ ràng mới bắt đầu giở lại mưu kế bán đấu giá thủy tinh và hắc đao ra. Lúc ban đầu thì mọi thứ tiến triển rất thuận lợi, quý tộc địa phương chưa từng thấy thủy tinh, họ coi chúng như đá quý, cho nên chúng nhanh chóng được giới quý tộc quyền quý ưa chuộng, Lạc Lan chỉ cần một túi nhỏ đựng châu Thủy Ngọc, là có thể đổi được rất nhiều vàng bạc, rồi cô ấy lại nhanh chóng dùng số vàng này mua lương thực.
Cây to đón gió, cho dù Lạc Lan đã rất cẩn thận, sợ có người chú ý đến mình, cô ấy đã thuê rất nhiều người dân bản xứ mua lương thực giúp bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bị một vị quan nhỏ chuyên phụ trách quản lý thị trường ở nơi đó chú ý, rồi tìm đủ loại lý do để làm khó dễ.