Vốn là Lạc Lan muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, cho tên quan nhỏ này một ít tiền rồi đuổi hắn đi, nhưng nào ngờ tên quan này quá tham lam, hắn đòi hỏi nhiều hơn hẳn so với mức độ mà Lạc Lan có thể chấp nhận được, thế là hai bên không bắt tay được với nhau. Đối với kẻ như vậy, Lạc Lan đã thấy ở kinh thành rất nhiều rồi, sau khi đuổi tên quan nhỏ đó đi, thì cô ấy lập tức phái người đi hối lộ quan trên của hắn. Vị quan trên đó không biết thân phận thật sự của Lạc Lan, Lạc Lan lại rất hào phóng, khiến tên quan trên đó rất hài lòng, duyệt đơn luôn cho Lạc Lan, còn thuận tiện bãi miễn tên quan nhỏ kia. Câu chuyện tới đây thì có thể coi như mọi thứ vẫn còn bình thường hết, nhưng mọi người ai cũng không ngờ rằng, tên quan nhỏ kia lại chặn đường quan thổ ty để cáo trạng, khiến sự việc vỡ lở. Thổ ty có thể coi là hoàng đế của riêng một vùng, hắn chỉ cần điều tra một chút là phát hiện được Lạc Lan thu mua thóc giống và hạt giống cây bông số lượng lớn, hắn còn điều tra được là châu Thủy Ngọc là được bọn Lạc Lan bán ra. Trước đó hắn mới thu được hai viên châu Thủy Ngọc được cấp dưới hiếu kính, hắn rất yêu thích chúng, sau khi biết tin, thì tên thổ ty này nổi lòng tham, hắn tìm bừa một lý do để niêm phong tất cả kho hàng của đội viễn chinh, yêu cầu Lạc Lan phải đổi bằng rất nhiều châu Thủy Ngọc. “Tiên sinh, châu Thủy Ngọc không quý, chi bằng chúng ta cấp cho chúng mấy túi, trước vận được lương thực trở về rồi lại bàn tiếp?” Tả Phi Phi đề nghị. “Châu Thủy Ngọc không quý, số hàng chất lượng tàn thứ mỗi ngày sản xuất từ xưởng thủy tinh cũng có thể đè chết tên thổ ty nước K kia, nhưng lòng tham là không đáy, chúng ta cho chúng hai túi, rất có thể hắn sẽ đòi ba túi!” Kim Phi lạnh lùng trả lời. “Lão Mã, sau khi các ngươi tới nước K thì có để lộ phi thuyền và khinh khí cầu không?” Lưu Thiết nhìn Mã Văn Húc, hỏi. “Không hề,” Mã Văn Húc lắc đầu, đáp: “Cô nương Lạc Lan nói mấy thứ này rất dễ khiến dân bản xứ sợ hãi, cho nên khi tới nước K thì đầu tiên là đáp xuống núi sâu, rồi mới hóa trang thành đội buôn bình thường để vào thành.” Nghe Lưu Thiết hỏi thế, thì Kim Phi cũng hỏi: “Vậy đội tàu của tướng quân Trịnh có đến nước K không?” “Họ tới vùng biển quanh nước K rồi, nhưng cô nương Lạc Lan truyền tin cho tướng quân Trịnh, tạm thời không cho anh ta tới gần bến tàu.” Mã Văn Húc đáp: “Dựa theo tin tức mà tướng quân Trịnh truyền cho bọn ta, phía nước K chắc hẳn chưa phát hiện bọn họ!” “Như thế không phải là quá dễ rồi sao?” Thuộc hạ của Lưu Thiết không kìm được, lại nói leo: “Tiên sinh, đội tàu của chúng ta tới rồi, mà chúng lại không biết phi thuyền, chúng ta phái phi thuyền đến đó luôn, xử lý tên thổ ty này không phải xong sao?” Kim Phi tự biết bản thân mình không am hiểu quản lý, cho nên y thích làm chưởng quầy rảnh tay, bình thường y cũng rất ít khi quát cấp dưới. Vừa rồi thuộc hạ của Lưu Thiết đã chen ngang một câu, Kim Phi biết hắn là người bộc tuệch, kệ hắn, ai ngờ hắn còn như vậy. Không kìm được, Kim Phi quay lại liếc hắn một cái. Lưu Thiết thấy thế thì chỉ thẳng vào cửa chính, nói với thủ hạ của mình: “Cút ra ngoài!” Tên thuộc hạ tái mặt, phẫn nộ bước đến cửa chính. Vừa rồi Lưu Thiết đá hắn một cái, tỏ vẻ tức giận rồi, bây giờ anh ta còn bảo hắn cút đi, thì chứng tỏ là anh ta đã thấy thất vọng vì hắn rồi. Tên thuộc hạ chỉ hận không thể tự tát mình hai phát, nhưng hắn vẫn không phục, hắn nhận thức là mình chen vào nói cũng là không đúng, nhưng nhưng lời hắn nói cũng là những lời nói thật mà. Rồi hắn nghe thấy Mã Văn Húc nói: “Thật ra ý kiến của đội trưởng Uông cũng giống của vị huynh đệ vừa rồi, nhưng cô nương Lạc Lan nói, mục tiêu của chúng ta là vận chuyển lương thực trở về, chứ không phải đi giết người, nếu giết thổ ty, thì chắc chắn mối quan hệ của chúng ta với dân bản xứ sẽ bị xé rách, đến lúc đó cho dù bọn họ không đánh lại được chúng ta, thì bọn họ vẫn có thể dễ dàng hủy diệt lương thực, nếu lương thực bị hủy, thì dù chúng ta có thắng cũng không có ý nghĩa gì, cho nên cô nương Lạc Lan không đồng ý khai chiến.” Tên thuộc hạ nghe đến đó thì mới hiểu được là mình sai ở đâu. Vừa rồi Mã Văn Húc đã nói, lương thực còn chất đống trong kho lương thực, nếu chúng ta muốn vận chuyển lương thực lên thuyền thì cần có thời gian, cũng cần dân bản xứ phối hợp nữa, cho nên không thể tùy tiện khai chiến được.” “Chẳng trách Điền tiên sinh luôn mắng mình là tầm nhìn thiển cận, quả thật là đáng lắm!” Tên thuộc hạ đi đến cửa, hắn tự đánh vào miệng mình hai cái.