“Trần Chí Cường nói rằng người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, Nhị đương gia của thương đội kia đang đi xin chỉ thị!” Binh lính thuật lại lời của Trần Chí Cường. “Xin chỉ thị?” Vẻ mặt của thổ ty rất giống với binh lính hồi này, chỉ là binh lính không thể mắng Trần Chí Cường, nhưng hắn có thể. “Tên Trần Chí Cường ngu ngốc này, hắn nghĩ ta đang đùa với đám thương nhân của Đại Khang kia sao?” Thổ ty tức giận mắng. Một quan viên gần đó không cùng phe với Trần Chí Cường nhanh chóng nắm lấy cơ hội này: “Ngài thổ ty, cách đây không lâu Mã Văn Húc của đoàn thương nhân đã từng mở tiệc chiêu đãi Trần Chí Cường, chắc chắn tên Trần Chí Cường kia đã nhận được nhận ý tốt của họ nên đang cố ý kéo thời gian cho họ!” “Ngài thổ ty, đoàn thương nhân này đến từ Đại Khang, ít nhiều gì cũng đang đại diện cho Đại Khang, tùy tiện khai chiến sẽ khiến hai nước xảy ra mâu thuẫn, Trần Chí Cường lại chỉ là một quan nhỏ phụ trách bến tàu, không dám tự tiện quyết định là bình thường!” Người cùng phe với Trần Chí Cường cũng đang ở đấy, vội lên tiếng giúp anh ta. “Vậy sao lúc người Đại Khang giết người thì không cân nhắc đi?” Quan viên không cùng phe với Trần Chí Cường hừ lạnh một tiếng: “Hành động này của Trần Chí Cường là phản quốc!” Người ủng hộ Trần Chí Cường đang định nói gì đấy, thổ ty bất ngờ lên tiếng: “Trần Chí Cường đáng chết, ta sẽ giải quyết hắn ta sau!” Thổ ty nói vậy, nghĩa là chuyện này đã quyết định sẽ như vậy, người kia nhận ra thổ ty đang rất tức giận, nên không dám mạo hiểm nữa, đành phải im lặng mà lui xuống. “Ngài thổ ty, bây giờ phải xử lý thế nào, chờ đoàn thương nhân của Đại Khang phái người tới đàm phán?” Một quan viên khác hỏi. “Chỉ là mấy tên thương nhân, không đủ tư cách để gặp ta!” Thổ ty khinh thường: “Vừa rồi ta đã cho bọn chúng một cơ hội, nhưng chúng lại không biết quý trọng! Truyền lệnh cho thủy quân, yêu cầu tiêu diệt con thuyền lớn kia, nếu người Đại Khang vẫn không chịu đầu hàng, một nén nhang diệt một chiếc!” Đội viễn chinh đã giết hơn hai mươi cận vệ của hắn, không ít quan viên và dân đều đã thấy, tuy rằng hắn cũng ngấp nghé chiếc thuyền lầu kia, nhưng cũng phải xem xét độ ảnh hưởng của chuyện này. Nếu thái độ của hắn không cứng rắn, rất có thể sẽ làm mất uy tín của chính mình. Trên mặt biển có mấy con thuyền lầu, mất một hai chiếc, hắn chấp nhận được. “Rõ!” Một cận vệ đáp lại, đi truyền lệnh cho thủy quân. Thổ ty lại hỏi: “Cấm quân đã tới đâu rồi?” “Đã qua rừng trúc, lát nữa sẽ tới!” Một cận vệ khác trả lời. “Phái người báo cho Nguyễn Chí Kiệt, người Đại Khang nào ra tay trên bến tàu đều giết hết, không tha cho một kẻ nào!” Thổ ty nghiến răng nói. “Rõ!” Cận vệ kia cũng rời đi, cả người đằng đằng sát khí. Trên thuyền lầu, Mã Văn Húc leo lên boong thuyền bằng thang dây. Lạc Lan nhanh chóng tiến lại chỗ anh ta: “Mã đại ca, Trần Chí Cường tới làm gì vậy?” “Đến khuyên chúng ta đầu hàng.” Mã Văn Húc kể lại mục đích của Trần Chí Cường: “Ta nói chuyện này quá lớn, nên muốn quay về xin chỉ thị của cô, tạm thời kéo dài thêm chút thời gian!” “Mã đại ca, huynh làm đúng lắm!” Lạc Lan khen ngợi: “Đợi lát nữa ta lại câu thêm chút thời gian, chờ ca-nô của chúng ta tới nữa là được!” “Khi nào ca-nô tới?” Mã Văn Húc hỏi. “Sắp rồi!” Trịnh Trì Viễn đáp, rồi cầm cái kính viễn vọng lên nhìn ra biển. Nhưng trên mặt biển trống không, chẳng có gì. Anh ta lại nhìn lên bầu trời, cũng không thấy chiếc phi thuyền nào. “Tốc độ của ca-nô nhanh lắm, chắc chắn sẽ tới kịp!” Lạc Lan an ủi Trịnh Trì Viễn, cũng an ủi chính mình. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Lạc Lan vừa dứt lời, chợt có tiếng trống nặng nề vang lên phía trên bờ. Mọi người quay đầu lại thì thấy trên bờ có người đang vẫy cờ. Trước đó thủy quân của nước K đã đốt hỏa tiễn, tuy rằng mũi tên đã nhắm vào thuyền lầu, nhưng vẫn chưa ai kéo cung, mãi cho đến khi thấy cờ lệnh, tất cả mới duỗi tay giương cung ra. Chỉ cần họ buông tay, mũi tên sẽ lập tức bay về phía thuyền lầu!