“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Mã Văn Húc hỏi. “Còn phải hỏi à, họ muốn tấn cống đấy!” Trịnh Trì Viễn đáp. “Ta đã nói với Trần Chí Cường rằng muốn về xin chỉ thị của thiếu gia mà, sao mà họ lại tự nhiên tấn công chúng ta?” “Nếu ngươi là thổ ty của nước K, ngươi có muốn nói chuyện với đám thương nhân đã giết cận vệ của mình không?” Trần Chí Cường hỏi. “Ta…” Mã Văn Húc bị hỏi ngược lại. Cũng đúng, nếu anh ta là thổ ty của nước K, chắc chắn không chuyện đàm phán với đám người đã giết cận vệ của mình. Lạc Lan nhìn sang Trịnh Trì Viễn, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì chúng ta ra tay trước, giết hết cung thủ của bọn họ!” Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, anh ta lập tức quay sang hô lên về phía con thuyền lầu đang bị nhắm tới: “Giết!” Trên thuyền lầu, các cung thủ tốt nhất trong binh lính thủy quân cũng đã nhắm vào quân địch, nhận được lệnh của Trịnh Trì Viễn, lập tức thả tay ra, bắt đầu cuộc chiến! Thủy quân của nước K thấy các binh lính thủy quân của Đông Hải đã chủ động tấn công, cũng không chờ lệnh nữa, buông dây cung ra! Ngay sau đó, có mấy binh lính thủy quân của nước K bị trúng tên đã rơi xuống nước, còn những cung thủ tốt của thủy quân nước K bắn ra những mũi tên lửa đáp được xuống thuyền lầu. Thứ màu đen quấn quanh mũi tên phát nổ, nơi có mũi tên rơi xuống sẽ có một ngọn lửa ở đó. Trong chốc lát, các ngọn lửa nhỏ rải rác khắp nơi. Có một mũi tên lửa bắn trúng tấm bạt, rồi đốt cháy nó. “Cung thủ tiếp tục tấn công, những người còn lại dập lửa!” Thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu này lo lắng hô lên! Trên thuyền lầu có trang bị xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, bình thường cung tên dự trữ cũng không nhiều, mỗi chiếc thuyền lầu cũng chỉ có mấy cái. Điều này cũng có nghĩa là nếu binh lính thủy quân bách phát bách trúng, một đợt bắt cũng chỉ có thể bắn chết năm tên địch. Binh lính thủy quân chỉ là người bình thường, cũng không phải là thần bắn cung, không thể nào bách phát bách trúng, kẻ địch cũng không ngu ngốc đừng chờ chết. Khi một sĩ quan hạ lệnh, thủy quân nước K lập tức chia thành hai đội nhỏ, một đội dùng khiên che đầu, một đội phụ trách bắn. Mục tiêu của thuyền lầu thật sự quá lớn, cung thủ của thủy quân nước K cũng không thể nào nhắm chuẩn được, chỉ cần giương cung bắn tên, mũi tên về cơ bản sẽ rơi lên thuyền lầu. Dù binh lính thủy quân đang cố gắng dập lửa nhưng ngọn lửa trên thuyền lầu vẫn càng ngày càng lớn. “Đáng chết, nếu máy bắn đá không bị gỡ ra hết thì ông đây đã đập chết đám khốn nạn này rồi!” Trịnh Trì Viễn tức tới mức đập mạnh vào lan can. Nhưng anh ta biết bây giờ có tức cũng vô ích, nghiêng đầu hô: “Nồi hơi vẫn chưa sôi sao?” Lúc thuyền lầu bất động, máy hơi nước không cần làm việc, nồi hơi cũng không sôi. Vừa rồi đội viễn chinh và đội cận vệ thổ ty đánh nhau, Trịnh Trì Viễn cũng biết trận chiến này không thể tránh khỏi, sau khi lên thuyền bèn vội vàng châm nồi hơi, chuẩn bị rút lui. Nhưng muốn nước lạnh trong nồi hơi sôi cần rất nhiều thời gian. Thuyền trưởng phía đau khổ sở trả lời: “Tướng quân, bên phụ trách nồi hơi nói ít nhất phải một nén nhang nữa mới có thể sôi!” “Bảo bọn họ mở máy quạt gió lớn một chút!” Trịnh Trì Viễn hô. Dù trước mắt thủy quân nước K chỉ công kích một chiếc thuyền lầu, những thuyền rồng khác vẫn đang phong tỏa mặt biển, nhưng ai biết bọn họ có đột nhiên thay đổi chủ ý không chứ. Đến lúc đó, thuyền lầu sẽ thật sự trở thành cá trong bể, có chạy cũng không thoát được. “Thiếu gia, thuyền lầu số bốn e là không trụ được nữa!” Mã Văn Húc nhìn thuyền lầu bị công kích, vẻ mặt ảm đạm: “Trên chiếc thuyền kia toàn là hạt bông!” “Sớm biết vậy chất xong chiếc nào đi luôn chiếc đó cho lành!” Lạc Lan cũng hối hận. Sở dĩ thủy quân nước K công kích thuyền lầu số bốn là vì thuyền lầu số bốn ở ngoài cùng. Sở dĩ thuyền lầu số bốn ở ngoài cùng là vì nó là chiếc đầu tiên được chất hàng lên, sau khi chất hạt bông lên, nhờ cánh buồm, nó từ từ dời tới phía ngoài cùng bến tàu, đợi những thuyền lầu chất hàng lên, sau khi các thuyền chất xong hết hàng thì cùng đi, như vậy nếu ở trên đường gặp phải hải tặc, cả hạm đội cùng nhau phòng thủ sẽ tốt hơn.