Nhân viên cửa hàng dầu nhìn thấy có khách vào, lập tức bỏ dở việc đang làm xuống rồi chạy đến chào hỏi: “Hai vị đại gia muốn mua dầu à? chỗ này của bọn ta rất nhiều loại dầu, ta giới thiệu cho hai vị nhé?” “Không cần, bọn ta không tới đây để mua dầu!” người phiên dịch xua tay từ chối. “Không mua dầu hả?” Nhân viên ngạc nhiên một chốc: “Nhưng tiệm bọn ta chỉ bán mỗi dầu thôi!” Không mua dầu thì tới cửa hàng dầu làm cái gì? Người phiên dịch cũng không giải thích gì, chỉ hơi sốt ruột nói: “Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ta có chuyện làm ăn cần bàn bạc!” Cửa hàng dầu này không phải là một nơi ghê gớm gì, chưởng quầy cũng không phải là một nhân vật nổi tiếng hiếm khi nhìn thấy. Thực ra, chưởng quầy dành phần lớn thời gian ở trong cửa hàng, chỉ là hiện tại ông ta không có mặt ở đây thôi. Người nhân viên thấy khí thế của người phiên dịch rất mạnh mẽ, cũng không biết được thân phận của đối phương nên không dám đắc tội, vội vàng vào trong gọi chưởng quầy. Sau khi hai bên chào hỏi nhau xong, chưởng quầy cẩn thận hỏi: “Nghe nói hai vị đến đây không phải vì muốn mua dầu, vậy, không biết hai vị cần thứ gì?” “Bọn ta đến đây là để mua sợi bông, đó là những sợi nhỏ bọc bên ngoài hạt bông.” Người phiên dịch giải thích bông là thứ gì rồi hỏi: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có khá nhiều thứ này, có đúng không?” “Đúng là có...” chưởng quầy ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Không biết hai vị mua nó về làm cái gì?” “Ngươi không cần quan tâm!” Người phiên dịch không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, bán hay không bán?” “Cái này...” Chưởng quầy hơi do dự. Người phiên dịch thấy vậy, lập tức lấy hai thỏi bạc hỏ giá năm mươi lượng ra, ném lên quầy: “Một lượng bạc một xe, bán hay không bán?” Thấy có bạc, cặp mắt của chưởng quầy lập tức sáng lên. Vốn dĩ, ông ta mở xưởng ép dầu là vì nhà ông ta có vài ngọn núi. Vì là vùng núi nên không thể trồng được các loại cây lương thực khác, chỉ trồng được mỗi bông, tách hạt bông về ép dầu. Sau khi thu hoạch cây bông, nếu tách hạt trên núi luôn sẽ rất phiền phức, thế là họ tách bông ra trước rồi kéo về nhà từ từ xử lý. Dần dà, sợi bông tích lại ngày càng nhiều. Ở nước K, bông gòn là thứ vô dụng, dùng làm chất đốt thì không tốt bằng củi, bốc khói nhiều mà lại khó bắt lửa, vì vậy chưởng quầy cửa hàng dầu rất tò mò tại sao Mã Văn Húc và quan phiên dịch lại muốn mua thứ này. Nhưng cái giá một lượng bạc một xe ngay lập tức khiến chưởng quầy không còn tò mò nữa. Một lượng bạc đủ mua một xe củi tốt, làm chất đốt tốt hơn bông gòn rất nhiều. Về việc đối phương mua bông gòn để làm gì thì đúng như quan phiên dịch đã nói, chưởng quầy không cần quan tâm làm gì cả. Đây có thể là sở thích của những người giàu có, ngày xưa trong thành có hai gia tộc giàu có đấu đá xem bên nào giàu hơn. Bọn họ đã mua hết dầu đèn trong thành. Đến ban đêm hai gia tộc này cách vài bước sẽ đốt một lò than khiến cả căn nhà sáng rực lên. Kết quả, cuối cùng giá dầu đèn tăng vọt, dân thường không mua được dầu thắp đèn. Mãi cho đến khi thổ ty không vừa mắt tình trạng này nữa thì nó mới kết thúc. Có lẽ lần này những người giàu lại nghĩ ra trò gì đó mới mẻ. Vừa rồi chưởng quầy cũng không muốn bán nhiều bông gòn một lúc như vậy để chuẩn bị đợi giá lên, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định. Vương thành cách bến tàu không xa, tin tức về trận chiến trước đó cũng đã truyền đến vương thành, rất nhiều người dân còn chạy ra khỏi thành xem. Chưởng quầy nghe nói cấm quân thua trận, thổ ty tâm trạng nhất định là không tốt. Gia tộc giàu có nào muốn đấu đá nhau khoe sự giàu có lúc này thì đúng là tự tìm cái chết. Một khi cuộc đấu giữa các gia tộc giàu có này chấm dứt, bông gòn sẽ không bán được với giá một lượng bạc cho mỗi xe. Vì thế thái độ của chưởng quầy trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ hơn. "Ông đừng có đứng cười như vậy. Rốt cuộc có bán hay không thì nói mau?" quan phiên dịch sốt ruột hỏi. "Đương nhiên là bán!" chưởng quầy gật đầu liên tục. "Được, dẫn bọn ta đi xem trước!"
"Được rồi, hai vị đại nhân vào đi!"