Mùa đông sông Hoàng Hà cũng sẽ đóng băng, cũng may nước ở thượng nguồn vào mùa thu cũng khá nhiều, mùa đông năm nay nước Hoàng Hà chảy siết, lớp băng không quá dày, thuyền lầu lại là thuyền hơi nước, sức mạnh khá lớn, có thể phá băng mà chạy, chẳng qua là tốc độ hơi chậm mà thôi. Trước đây Lưu Thiết bị cảm lạnh khá nặng, vào phòng làm việc của thuyền trưởng cũng phải ngồi bên cạnh lò sưởi, đặt tay lên bộ phận tản nhiệt để sưởi ấm. “Nghe nói tiên sinh đang triển khai hạng mục mới ở Đông Hải, Đông Hải thay đổi rất nhiều nhỉ?” Lưu Thiết vừa hơ lửa vừa hỏi. “Thay đổi cực nhiều luôn, phía nam tới cổng Trường Giang, phía bắc tới ao An Gia, gần như chỗ nào cũng được xây nhà!” Thuyền trưởng nói: “Nói ra không sợ Lưu tướng quân chê cười, ta từ nước K về đây cũng suýt chút nữa không tìm được doanh trại thủy quân!” “Từ phía nam tới tận cổng Trường Giang ư?” Lưu Thiết trợn mắt: “Phát triển nhanh vậy sao?” Từ khi tới thành Du Quan, đây là lần đầu tiên anh ta rời đi, hơn nữa anh ta cũng không quen thuộc Đông Hải, chỉ biết trấn Ngư Khê và xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, ao An Gia thuyền trưởng vừa nhắc tới anh ta cũng không biết ở đâu. Nhưng anh ta biết cổng Trường Giang. Trong ấn tượng của Lưu Thiết, cổng Trường Giang cách trấn Ngư Khê khá xa. Theo miêu tả của Kim Phi, anh ta biết Đông Hải phát triển rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy! “Bây giờ Đông Hải mỗi ngày một khác.” Thuyền trưởng thán phục: “Lần sau ta từ nước K trở về, không biết sẽ biến thành thế nào nữa?” “Các người vẫn phải tới nước K sao?” Lưu Thiết hỏi: “Không phải các người mới từ nước K trở về đó sao?” “Tiên sinh sắp thành lập quan hệ mua bán lâu dài với nước K, đoán chừng sau này chúng ta phải thường xuyên tới nước K rồi.” Thuyền trưởng nói: “Lúc tới đã có mấy chiếc thuyền lầu lên đường, ta đưa ngài tới nơi, sau đó cũng phải nhanh chóng đi thôi.” “Gấp vây à? Sắp sang năm mới rồi.” Dù Lưu Thiết không tới nước K nhưng anh ta cũng biết nước K cách Đại Khang khá xa, bây giờ tới nước K khả năng tết sẽ không về kịp. “Quân lệnh như núi mà, Lưu tướng quân các người e là cũng không được về tết nhỉ?” Thuyền trưởng cười nói. “Nói vậy cũng đúng.” Lưu Thiết gật đầu cười. Hai người đều rất hiểu ý, không hỏi nhiệm vụ của đối phương mà chỉ ngồi tán gẫu. Lưu Thiết kể cho thuyền trưởng nghe về trận tuyết lớn ở thành Du Quan, thuyền trưởng kể Lưu Thiết nghe về những sóng gió trên biển cùng với những gì hắn trải qua trong chuyến đi nước K. Một ngày sau, thuyền lầu dừng lại ở một khúc sông. “Lưu tướng quân, đi về phía nam năm mươi dặm nữa chính là huyện Phong Lăng, ta đưa các vị tới đây thôi!” Thuyền trưởng chào Lưu Thiết kiểu quân đội: “Chúc Lưu tướng quân chiến thắng trở về!” Dù hắn không hỏi nhiệm vụ chuyến này của Lưu Thiết, nhưng đám Lưu Thiết tiến vào phòng tuyến của địch chắc chắn không phải để ngắm tuyết. “Cảm ơn lời chúc của ngài.” Lưu Thiết cũng chào kiểu quân đội: “Chúc các huynh đệ thủy quân tới nước K trở về bình an!” Hai người trò chuyện trên boong nhưng nhân viên hộ tống và thủy thủ dưới trướng bọn họ cũng không nhàn rỗi, phải dỡ từng đợt vật liệu trên thuyền lầu đưa lên xe trượt tuyết. Bên kia boong thuyền, hai chiếc phi thuyền cũng đang chậm rãi bay lên không trung. Nửa giờ sau, thuyền lầu chậm rãi quay đầu trên Hoàng Hà, lái về phía đông. Lưu Thiết dẫn đội nhân viên hộ tống đạp tuyết tiến về phía nam. Huyện Phong Lăng cũng có tuyết rơi nhưng không dày bằng thành Du Quan, chỉ tới mắt cá chân, đi lại dễ dàng hơn nhiều so với thành Du Quan.
Thời tiết giá rét, không ai muốn ra ngoài cả, từ phi thuyền nhìn xuống vùng đất bao la, chỉ có đội ngũ của Lưu Thiết đang đi trên đường.