Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4048 huyện lệnh bực bội ngồi dậy.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kia đánh thổ phỉ, trên núi còn có mấy chục người canh gác, bây giờ chiếm cửa thành lại mãi không có ai đến hỏi, kỳ lạ quá đi thôi. Đến Điền tiên sinh cũng không chắc, cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi mở miệng nói: “Cho dù là họ phòng bị lỏng lẻo hay có gián điệp, chúng ta cũng phải chiếm được huyện Phong Lăng, đây là lệnh của tiên sinh, vào thành đi, bảo mọi người cẩn thận chút!” “Được,” Lưu Thiết gật đầu, hạ lệnh tác chiến. Nghe lệnh của Lưu Thiết, nhân viên hộ tống nhanh chóng xây dựng phòng tuyến ở cửa thành Bắc, sau đó sắp xếp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên đường, cẩn thận tiến lên. Thật ra từ sớm đã có người dân ở gần cửa thành Bắc phát hiện ra nhân viên hộ tống, nhưng thấy họ giết binh phủ như giết chó giết lợn, ai dám lo chuyện bao đồng? Hơn nữa binh phủ phụ trách giữ cửa thành Bắc bình thường cũng bắt nạt dân chúng gần đó không ít, thấy chúng bị giết, họ còn vui không kịp, không ai muốn lo chuyện bao đồng. Phong tỏa cửa thành, thời tiết hạnh giá, ra cửa bị binh phủ tóm được chắc chắn sẽ bị bóc lột... Vậy nên dân chúng trong thành không có chuyện gấp sẽ không có ai dám ra khỏi cửa. Người dân định ra ngoài thì thấy nhân viên hộ tống, bị dọa cho trốn trong phòng chỉ dám lén nhìn ra ngoài qua khe cửa. Con đường lớn vốn đã yên tĩnh, ngoài nhân viên hộ tống ra thì chả còn ai, nhân viên hộ tống cứ tiến lên mấy trăm mét, đến đầu đường lớn nhất huyện thành mới gặp đội binh phủ thứ hai. Đám binhh phủ này mới vơ vét dân chúng ở con đường phía Tây xong, hơn một nửa còn không có vũ khí, đi thì xiêu vẹo, hoàn toàn không có đội hình, trái ngược rõ ràng với nhân viên hộ tống đang đi tới ở phía Bắc con đường. Nhìn thấy nhân viên hộ tống sát khí bừng bừng, đám binh phủ đều ngây ra. Có thể do ở trong thành tác oai tác quái quen rồi, tên cầm đầu đám binh phủ nhìn nhân viên hộ tống hét lên: “Các ngươi làm gì đấy? Mau bỏ đao xuống, nếu không ông đây...” Còn chưa hét xong đã bị một mũi tên của nhân viên hộ tống bắn trúng cổ, ôm cổ ngã xuống đất. Trận chiến cũng bốc chốc bùng lên. Một đám binh phủ còn không được coi là đám ô hợp, sao có thể đấu với nhân viên hộ tống? Chỉ với một đòn, binh phủ trước mặt đã ngã gần hết, chỉ có hai người bị bỏ lại phía sau may mắn tránh được. Lúc này hai tên binh phủ kia bị dọa cho mất mật, quay đầu nhìn cái hẻm bên cạnh rồi trốn vào. Một nhân viên hộ tống muốn đuổi theo, bị tiểu đội trưởng kéo lại: “Cẩn thận mai phục!” Nhân viên hộ tống theo Lưu Thiết có thể sống tới giờ đều là cựu binh kinh qua bao trận chiến, hiểu rõ nguy hiểm trên chiến trường. Đến bây giờ, họ cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn giữ nguyên đội hình, nhìn về phía trước mà tiến lên. Sau huyện nha, ông huyện lệnh còn đang ngủ khò khò với tiểu thiếp, bỗng bị một hồi tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc. Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của sư gia: “Lão gia ơi, tỉnh mau, chuyện lớn rồi!” “Kêu la cái gì?” Huyện lệnh bực bội ngồi dậy. Tiểu thiếp bên cạnh rụt cổ, mau chóng dậy lấy quần áo cho ông ta. Huyện lệnh ung dung đưa tay ra, vừa xỏ một bên ống tay áo thì nghe thấy sư gia kêu lên: “Giặc đánh vào thành rồi?” Trong lòng huyện lệnh lộc cộc một tiếng, sau đó mặc quấn áo lên phi ra kéo cửa: “Ngươi nói cái gì? Không phải đã bàn với nhà họ Trương, nhà họ Vương rồi sao, trời rét mướt thế này lấy đâu ra giặc?” Sư gia chưa kịp nói thì nghe thấy cửa viện vang lên tiếng đánh nhau. Khắc sau, cửa viện vang lên âm thanh bị đạp mở, một đội quân toàn thân đẫm máu xông vào. Người đi đầu nhe răng cười, hỏi: “Ngươi là huyện lệnh của huyện này sao?” "Các ngươi là ai? Sao dám xông vào nha huyện!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio