“Lớp đào tạo mà hồi trước ta bảo ngươi chuẩn bị, chuẩn bị thế nào rồi?” Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc. Nếu chỉ tiến đánh quận huyện, với thực lực bây giờ của tiêu cục Trấn Viễn thì có thể mau chóng cuốn sạch được Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng chỉ như vậy thì không đủ, còn cần một đội ngũ nhân viên cơ sở lớn đi quản lí, cái này mới là quan trọng nhất. Cho dù bỏ phiếu chọn những thành viên đội ngũ nhân viên này từ dân bản địa, nhưng công việc tổ chức bỏ phiếu cũng cần có người làm, thế nên Kim Phi mới xây dựng lớp đào tạo đánh thổ hào phân ruộng đất. “Lứa học viên đầu tiên đã nhận chức rồi, nhưng đào tạo cần có thời gian.” Tiểu Ngọc nói. “Cần bao nhiêu thời gian?” Kim Phi hỏi. “Vì là khóa đầu tiên, chúng ta cũng không biết cần bao lâu, trước mắt kế hoạch đưa ra là ba tháng.” Tiểu Ngọc đáp. Kim Phi cảm thấy ba tháng hơi dài, nhưng việc đánh thổ hào phân ruộng đất có quan hệ trọng đại, đào tạo thêm một đoạn thời gian cũng không có gì sai. “Ngưu Bôn biết Thấm Nhi về chưa?” Kim Phi nhìn Châu Nhi. “Hàn đại ca bảo với anh ta rồi, Ngưu Bôn nói sắp xếp xong chuyện trong tay, sẽ mau chóng quay về.” Châu Nhi gật đầu. “Thông báo cho Thấm Nhi chưa?” Cửu công chúa hỏi. “Vẫn chưa,” Châu Nhi nhìn Kim Phi: “Ta không biết Thấm Nhi ở đâu…” Thời gian trước Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, nhưng hành động hiện giờ của chiến đội áo giáp đen đều bị liệt vào loại bí mật, cho dù Cục tình báo cũng không biết vị trí cụ thể của chiến đội áo giáp đen. “Lát nữa ta sẽ sắp xếp người đi thông báo cho Thấm Nhi,” Kim Phi cười nói: “Đôi uyên ương số khổ này cũng nên có một kết quả rồi.” Châu Nhi mím môi, lui ra khỏi ngự thư phòng. Lúc này Thấm Nhi đang dẫn một đội áo giáp đen tiến vào rừng cây huấn luyện dã ngoại cách Đại Sơn mấy chục dặm, lúc đi tới điểm trợ cấp tiếp theo, Thấm Nhi bỗng phát hiện Hầu Tử đứng ngoài điểm trợ cấp. “Đội trưởng, sao ngươi tới đây?” Thấm Nhi tiến lên chào hỏi. “Tiên sinh bảo ta tới đưa thư cho ngươi!” Hầu Tử lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho Thấm Nhi. Thấm Nhi tò mò nhận thư, kiểm tra con dấu và nét chữ cực kì cẩn thận. Hầu Tử còn tò mò hơn cả cô ấy, không ngừng thúc giục Thấm Nhi: “Mau mở ra xem xem là chuyện gì, cứ bắt ta phải tự mình giao tới tận tay ngươi ngay lập tức!” Kết quả Thấm Nhi nghe Hầu Tử nói vậy, lại càng kiểm tra kĩ hơn. “Ngươi có ý gì đấy, ta còn có thể giả thành tiên sinh viết thư cho ngươi à?” Hầu Tử không vui lắm. “Đâu phải ngươi không làm ra chuyện này được?” Thấm Nhi không vui liếc Hầu Tử một phát. Hầu Tử nổi tiếng thích trêu chọc mọi người, nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen không biết đã ăn thiệt bao nhiêu lần, mà Hầu Tử còn không biết xấu hổ nói đang rèn luyện khả năng tránh bị lừa cho họ. “Dù ta có to gan hơn nữa, cũng không dám giả mạo tiên sinh đâu!” Hầu Tử bĩu môi. Nhưng cho dù anh ta nói thế nào, Thấm Nhi vẫn kiểm tra kĩ càng một lượt, xác nhận con dấu và bút tích đúng là của Kim Phi, phong thư cũng không có dấu vết bị xé, lúc này mới mở ra. Hầu Tử tò mò đến gần muốn xem trộm, kết quả lại bị Thấm Nhi đạp cho một phát cách ra mấy mét. Một phát đá này Thấm Nhi dùng lực nhẹ, thân thủ của Hầu Tử cũng linh hoạt, nhào lộn trên không rồi tiếp đất vững vàng. “Bây giờ ông đây là lãnh đạo của ngươi, ngươi đá ta chính là đối đầu với cấp trên đấy!” Hầu Tử tức giận hét. Để huấn luyện cách đối phó với cao thủ tử sĩ, lúc đầu anh ta bị A Mai Thấm Nhi tiến hành huấn luyện đối kháng không ít, vì thích trêu chọc người khác, khi huấn luyện thường được Thấm Nhi chăm sóc đặc biệt, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Bây giờ Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, trở thành thuộc hạ của anh ta, vốn cho là tình hình sẽ tốt hơn, kết quả Thấm Nhi vẫn nói đánh là đánh anh ta như cũ.
Nếu là lãnh đạo bình thường, tất nhiên Thấm Nhi sẽ không như vậy, ví dụ như Đại Tráng cùng là lãnh đạo, nhưng Thấm Nhi ra tay có chừng mực hơn nhiều, nhưng tính cách của Hầu Tử quá đê tiện, hoàn toàn không có dáng vẻ của lãnh đạo, Thấm Nhi đánh cũng không có tí áp lực tâm lí nào.