Hầu Tử cũng quen vậy rồi, vừa chuẩn bị lên trên cái cây cạnh đó nhìn lén, chợt phát hiện Thấm Nhi cầm thư ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó nước mắt rơi xuống tờ thư. “Chuyện quái gì vậy?” Hầu Tử lập tức hoảng hốt. Mặc dù anh ta luôn phàn nàn Thấm Nhi hoàn toàn không có mùi vị của phụ nữ, còn đàn ông hơn cả đàn ông, nhưng trong lòng vẫn rất công nhận Thấm Nhi. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thấm Nhi rơi lệ. “Thấm Nhi, sao thế?” Hầu Tử tiến tới, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh nói gì rồi?” “Không có gì,” Thấm Nhi giả vờ như không có chuyện gì lau nước mắt đi, sau đó thu thư lại. “Không có gì mà rơi nước mắt được à?” Hầu Tử cảm thấy tim mình như bị mèo cào: “Nói xem, mau nói đi!” “Ai rơi lệ chứ?” Thấm Nhi trợn mắt với Hầu Tử: “Hồi nãy có cát bay vào mắt bà đây thôi!” “Đúng đúng đúng, là ta nhìn sai rồi,” Hầu Tử gật đầu liên tục: “Bà cô ơi, xin ngươi, nói cho ta đi!” Nhưng Thấm Nhi dường như không nghe thấy, quay đầu hét với nhân viên hộ tống sau lưng: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, nửa giờ nữa tiếp tục xuất phát, trước khi trời tối mau chóng tới làng Chu Gia!” Nghe Thấm Nhi nói vậy, các nhân viên hộ tống vội xông vào điểm trợ cấp, tiếp theo thì nhét ít đồ vào miệng, sau đó nằm xuống đất, bắt đầu nghỉ ngơi. Hầu Tử lại quấn lấy Thấm Nhi hỏi một lúc, hỏi tới mức Thấm Nhi không kiên nhẫn nổi, đánh anh ta thêm một trận mới thôi. “Không nói với ta thì thôi, ta không tin ta không nghe ngóng được!” Hầu Tử bĩu môi, rời đi theo khe núi. Thấm Nhi nhìn bóng dáng Hầu Tử, ánh mắt lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng, đứng trên hòn đá lặng lẽ nhìn về phía Trung Nguyên, mãi tới lúc thời gian nghỉ ngơi kết thúc. Thời gian tiếp theo, Thấm Nhi bỗng tăng tốc độ huấn luyện dã ngoại, hành trình vốn dài năm ngày bị cô ấy ép xuống còn bốn ngày, các nhân viên hộ tống tí nữa là mệt nôn rồi. Về đến nơi đóng quân, Thâm Nhi đi giao nhận nhiệm vụ, sau đó do dự rất lâu, cuối cùng vẫn tới cái sân cạnh ngự thư phòng. Sau khi không từ mà biệt, đây là lần đầu tiên cô ấy tới cái sân này, cấm quân canh cửa là người lúc trước đi cùng Cửu công chúa, tất nhiên vẫn nhận ra cô ấy, có điều bọn họ cũng biết bây giờ Thấm Nhi đã không còn là thị nữ của Cửu công chúa, theo quy củ thì không thể đi vào nữa. Cấm quân đang do dự có cần ngăn Thấm Nhi không, Tần Minh đã đi từ trong ra. Thấy Thấm Nhi, Tần Minh không khỏi ngơ ngác, có điều rất nhiên đã phục hồi tinh thần, nhiệt tình chào hỏi với Thấm Nhi, sau đó cười hỏi: “Thấm Nhi tỷ tỷ, sao tỷ tới đây?” “Ta muốn gặp bệ hạ!” Thấm Nhi đáp. “Bệ hạ vẫn đang mở hợp với tiên sinh và Thiết đại nhân,” Tần Minh nói. “Ta có thể đi vào trong đợi không?” Thấm Nhi hỏi. Tần Minh hơi do dự, có điều cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn Thấm Nhi vào sân. Vừa vào cửa đã thấy Châu Nhi canh giữ ở cửa ngự thư phòng. Châu Nhi cũng nhìn thấy Thấm Nhi, mắt đối mắt, ánh mắt và tâm tình của hai người đều cực kì phức tạp. Bọn họ từng là tỷ muội tốt nhất, cũng là chiến hữu tín nhiệm nhất của đối phương, nhưng bây giờ cửa ngự thư phòng chỉ còn lại mình Châu Nhi. “Châu Nhi tỷ tỷ, Thấm Nhi tỷ tỷ giao cho tỷ đấy, ta còn có chút việc đi trước đây.” Tần Minh cảm nhận được không khí không đúng lắm, thức thời chọn trốn tránh. Châu Nhi mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng còn chưa đợi cô ấy mở miệng thì đã thấy Thấm Nhi chỉnh sửa quần áo, quỳ xuống trước cửa ngự thư phòng. Châu Nhi cũng không ngăn cản, chỉ thở dài với vẻ mặt phức tạp. Hiệu quả cách âm của ngự thư phòng rất tốt, Cửu công chúa và Kim Phi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cú thảo luận tới gần một giờ thì hội nghị mới kết thúc. Thấm Nhi cũng quỳ trước cửa ngự thư phòng hơn một giờ như vậy.